Đối tác - Liên kết

Săn cave....

Thảo luận trong 'Trung tâm tư vấn tình cảm - Tâm lý' bắt đầu bởi [D.N], 9/10/07.

  1. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Tình cờ tôi có nghe một ông chủ liên hợp nhà nghỉ – tẩm quất – gội đầu - thư giãn – bar karaoke- cà phê (tất nhiên ai cũng hiểu là có cả mại dâm)... bô bô kể về chuyện ông thường xuyên đánh ôtô đi về các vùng quê trả nữ tiếp viên cũ, tuyển nữ tiếp viên mới một cách quy mô và náo nhiệt đến mức nào. Mỗi chuyến xe dăm ba đến cả chục cô cô cave.

    Sau quá trình dài kỳ công thuyết phục, tôi đã chính thức theo ông ta đi đón cave để rồi nhìn cái nghề gái quê-sơn nữ díu dít rủ nhau tự nguyện tự giác đi bán dâm bằng cái nhìn của người trong cuộc. Cái nhìn từ sau cánh gà.

    Bài 1: Công nghệ tìm "đào" !
    Chân dung ông chủ và sự "hợp pháp" của chuyến đi

    Những tưởng cái nghề kinh doanh thân xác trong bóng tối này phải bí mật, thảm sầu như kiểu Mã Giám Sinh đi mua Vương Thúy Kiều thuở trước, ai dè có đi mới biết: đến bản làng nào các cô Kiều và gia đình họ cũng hể hả mua rượu mổ gà ri gà núi đón tiếp các Tú Ông. Đau quá! Đến một hôm, cái ông làm nghề quản lý nữ tiếp viên trong nhà nghỉ ấy (thôi cứ nói toạc ra là Tú ông đi) lái chiếc ôtô BKS 29H... gọi điện rủ tôi lên đường. Ông năm nay mới ngoại ngũ tuần, nhưng vì cuộc đời quá chìm nổi; lại thêm bệnh tiểu đường rất nặng nên phải kiêng ăn, kiêng uống và tuyệt đối không "gần" được phụ nữ nên trông ông khá là hom hem. Dáng ông gầy nhẳng, đi lại lom khom. Vì ông hỏng mất cái của khỉ kia, nên vợ ông cũng chẳng quản lý việc ông đi lại với gái gú làm gì.
    Vừa mở cửa xe, ông cười khành khạch:
    - Đừng gọi tao là Tú Ông, tao vả cho vỡ mồm. Đừng gọi gái của tao là điếm, nó vả cho mặt. Bởi tao chưa bị đi tù vì chứa chấp mãi dâm, gái của tao đi khách cũng chưa bị bắt quả tang có thoả thuận bán mua để rồi trai trên gái dưới. Các cụ gọi là đĩ nhảy qua rào, hiểu chưa?
    Ông háy mắt:
    - Tất nhiên, mày cần thì đứa nào trong số tiếp viên của tao cũng có thể qua đêm với mày. Bóc bánh giả tiền, chả nói mày cũng hiểu.
    Ông cầm vô lăng rất hào hoa. Hiện nay, ông vẫn có hơn hai bà vợ chính thức. Chuyện nuôi và kinh doanh gái làng chơi đến với ông cũng từ từ và rất tình cờ. Sau nhiều năm lăn lộn kinh doanh, và dăm lần ra vành móng ngựa với cương vị giám đốc có những chữ ký vô trách nhiệm, năm 1999, ông đã mua được một miếng đất cấp thị trấn để xây một ngôi nhà 4 tầng to nhất khu vực. Mấy người bạn háo ngọt qua lại rượu chè đàn đúm thấy ngứa vảy mới xui ông mở dịch vụ Nhà nghỉ để thỉnh thoảng anh em đàn ca sáo nhị lăng nhăng nó cũng có chỗ đi về kín đáo. Mà ông chủ lại có thêm đồng ra đồng vào. Ngót chục phòng nghỉ phục vụ cho những vụ hủ hóa, mua bán dâm ra đời. Lại có người xui sao không làm luôn dịch vụ mat-xa, thư giãn, rồi cà phê cà pháo. Đang băn khoăn thì ông gặp được một mụ gái đú về già đang làm đội trưởng đội đấm bóp ở khu du lịch Đ. từ Hà Tây muốn đổi gió làm ăn. Mụ này rủ tay chân ra làm dịch vụ karaoke – tẩm quất rất xôm trò tại nhà ông. Có năm cô đào chịu chơi đóng vai tay đấm tất cả. Khách khứa cứ thế đông dần.
    Từ bấy ông phát hiện ra một món hàng siêu lợi nhuận: gái. Tôi đã mấy lần khuyên ông nên bỏ cái nghề tổn hại âm đức này đi, ông gạt phắt:
    - Mày buồn cười. Tao đã làm cái gì sai nào? Tao kinh doanh dịch vụ tế nhị hả, đúng, tao được Ty (Sở) Văn hoá người ta về cấp phép hẳn hoi. Cái gì phải Ty cấp thì xin ty, cái gì địa phương cấp được thì xin địa phương. Nhân viên của tao đứa nào cũng có giấy tạm vắng, có giấy cho tạm trú do các bác công an cấp hẳn hoi. Đứa nào cũng đeo thẻ xanh để phục vụ khách lễ phép như con hầu trước ông hoàng bà chúa. Tao không cho đứa nào “chiều khách từ A đến Z” tại nhà tao, trừ những chỗ quen biết như... mày và... các ông bạn tao. Còn đứa nào thích thằng nào thì tao cho đi với nhau, tự nguyện hết...
    Tôi tỏ ý ngần ngại về cái việc đi theo ôtô ông đi đón đi tìm gái về cho khu nhà nghỉ với các loại dịch vụ dễ bị hiểu là mại dâm núp bóng đó; tôi đi với ông đi đón gái về nuôi vỗ béo rồi... bán hẳn hoi, thế ra tôi che giấu tội phạm, tôi không tố giác tội phạm, tôi đồng lõa với những kẻ lầm đường trong ngõ cống tối bán thịt buôn người ư? Ông nghe chuyện, mắng ngay:
    - Tao cho mày cả kho hồ sơ lý lịch của từng đứa (nhân viên - gái). Đứa nào cũng có lý lịch, có xác nhận của chính quyền, có hợp đồng lao động đều ghi là ở nhà tao, bán hàng giải khát. Cam kết không mại dâm ma túy, cam kết làm việc theo nếp sống văn hoá ở khu dân cư nhà tao. Đi tuyển nhân viên về bán hàng giải khát mà cũng vi phạm pháp luật hay đồng lõa với tội phạm à? Anh là nhà báo anh ăn nói thế phỏng có nghe được không?
    Hiện giờ, tôi vẫn giữ những hợp đồng và lý lịch mà ông cho mượn để nghiên cứu tính hợp pháp ấy. Tôi cũng đã gặp quá nhiều cô gái mà tôi biết chắc rằng các cô xuống khu dịch vụ nhà ông bạn vong niên của tôi để bán dâm hằng đêm. Nhưng rõ ràng, tất cả đều được ngụy trang rất khéo. Thậm chí, không ai trong số gia đình, làng xóm nhà các cô gái ấy là không biết các cô đi làm gái nhà hàng, bán dâm. Nhưng tất cả đều vẫn vui vẻ, vẫn hợp pháp. Tôi cũng uống rượu hết bản nọ đến bản kia với cha mẹ, ông bà các cô gái nhà hàng ấy với một bề ngoài thơn thớt nói cười. Tất cả những tím ruột bầm gan được giấu kín.
     
  2. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Tìm “đào”, tìm “đào” và tìm “đào”: sao thế?

    Xe rời Hà Nội, đi dọc QL32, chúng tôi đi mấy ngày trời ròng rã qua Đan Phượng, Sơn Tây, Ba Vì của Hà Tây; Thanh Thủy, Thanh Sơn, Thu Cúc, đèo Cón, Yên Lập của tỉnh Phú Thọ... Đây là tuyến đường mà ông quản lý lắm địa chỉ cung cấp gái nhất. Các cô gái, nói chung ông đều biết nhà biết cửa, nhớ tên bố mẹ ông bà của họ. Bởi ông vẫn thường xuyên đưa đón các cô về, rồi dùng các cô để mở rộng địa bàn tìm kiếm gái phục vụ công việc kinh doanh của mình. Các cuộc thăm dò rồi đưa đón nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Bởi cái nghề kinh doanh nhan sắc và thân xác phụ nữ này cũng rất khắc nghiệt khách đến với dịch vụ của ông đơn giản là vì... các cô đào. Các cô cơ bản đều là kỹ nữ - nào có ra gì, thế nên ngoài những người mua trinh (xin phép được nói thẳng) còn lại hầu hết những người đàn ông tìm đến dịch vụ ấy là vì háo lạ. Cho nên, đào dù đẹp hay xấu thì vẫn cứ phải liên tục được thay máu để thu hút khách. Cô nào thật đẹp cũng không thể ở “quán” nhà ông quá lâu, cô nào kém nhan sắc cũng không vì thế mà bị ông bỏ qua không “nhận vào làm hợp đồng” một vài tháng. Ông lúc nào cũng tính kế đi đón đào càng nhiều càng tốt. Thật khó hình dung một ông chủ nắm trong tay tiền tỉ như ông lại chạy đôn chạy đáo vì cú điện thoại của một gái bỏ xứ đi bán dâm từ tít tận thượng huyện Thanh Sơn, tỉnh Phú Thọ gọi về. Ông sẵn sàng đánh xe ôtô bốn chỗ lên thẳng cái xã heo hút đó để đón cô ấy về làm. Rất nhiều chuyến ông đi xe máy ào ào trèo đèo lội suối đón một lúc 2 cô gái là con cô con dì về thả vào động nhà ông. Đi hết bản nọ đến bản kia trong đêm tối, chính ông cũng không ngờ mình lại khoẻ đến thế. Có trước có sau, ông cũng sẵn sàng đưa cô về tận bản, ngủ lại trong bản, ăn cơm thân mật với cả đại gia đình cô ấy. Đó là vấn đề sống còn của công việc kinh doanh, ông muốn để lại uy tín với các gái non sắp sửa xuống phố khác cũng vừa là vì ông thấy thương các cháu lắm (?).
    Ông bảo, tôi nhận cháu gái ấy về bán hàng giải khát ở nhà tôi, không đánh đập, không ép uổng điều gì, lương lậu trả đủ. Cháu đã “đi làm ăn xa” (làm gái) mãi rồi, tất nhiên không có chuyện tôi lừa đảo được cháu. Cháu tự làm gì ngoài hợp đồng với tôi là việc cháu phải chịu trước pháp luật. Nửa đời người lăn lộn giữa bóng tối và ánh sáng, ông hiểu, không làm ở nhà ông, các cô ấy vẫn tình nguyện sa chân vào các động chứa núp bóng khác muôn lần khổ hơn. Vợ ông, một bà giáo nửa đời đứng lớp dạy cấp hai, lúc đầu khóc lóc ngăn cản chồng đừng làm điều thất đức ấy; nhưng rồi hơn ai hết, chính bà lại rất thương và gắn bó với các nữ nhân viên trẻ măng, nhiều cô mù chữ còn điểm chỉ cả vào hợp đồng lao động ấy. Các cô chấp nhận làm gái bán trinh rồi bán dâm tchuyên nghiệp. Các cô coi đó là một cái nghề trước mắt có thể nuôi sống và đem đến một tích cóp đáng mơ ước. Các cô hành nghề đầy hăm hở và tự nguyện. Cô T., người ở một xã vùng cao huyện Thanh Thủy, tỉnh Phú Thọ rất xinh gái, nhìn mặt đã thấy nết na. Qua lời giới thiệu, Tú ông bỏ ôtô ngoài thị trấn, thuê xe ôm vượt qua hai quả núi lớn đến nhà T. Bố mẹ cháu T. biết rõ rành điều gì đang chờ đợi con gái mình, nên mượn cớ mùa vụ đang bừa bộn chưa cho cháu đi làm. Ông về, tối ấy T. có mặt tại nhà ông, và ngay lập tức đi khách. Cô đi làm nghề này đã hơn một năm. Ba ngày sau, bố T. tìm đến nhà ông xin được gặp con gái, ông thương quá cho người gọi T. về, T. bảo: “Ông (gái nào cũng phải xưng với chủ là ông, là bà-PV) cứ nói với bố cháu là cháu không có ở đây”. Đúng là chẳng bố mẹ nào tìm được những đứa con tự nguyện rời nhà đi “làm ăn” như thế. Tôi giữ tấm ảnh thơ ngây của T. trong cặp, mỗi lần giở ra xem lại thấy lòng héo thắt lại.

    (Vì một số lý do liên quan đến luật pháp và đạo đức nghề nghiệp, chúng tôi xin được viết tắt hoặc đổi tên một số nhân vật có thật trong loạt phóng sự này).
     
  3. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Cuộc hành trình đau xót!

    "Bác kiếm cho nhà em 6 đứa thì vừa đẹp"
    Xe rời Hà Nội, ông dừng ở trạm xăng chỗ Nhổn - Hà Tây, thỏa thuận:
    - Tao cũng tu nghiệp ở ĐH Kinh tế quốc dân ra, học quáng quàng để mở công ty TNHH mà, thế nên rất sòng phẳng. Tao cho mày làm Tú ông đi tuyển gái, tao tiết lộ hết bí mật cho mày. Mày chỉ việc đổ xăng thôi. Vì mày viết báo có nhuận bút. Cũng như mày đi với gái nuôi ở nhà tao, đứa nào tao cũng OK, nhưng phải giả tiền.

    Ông quay ra nói với nhân viên bịt mặt bán xăng:
    -Cho hai trăm nghìn!
    Rồi quay sang tôi:
    - Xe này mới, một trăm cây hết có 12 lít, mày ạ. Cái chính là tao muốn cho mày biết những điều không tin được, và cả những điều rất tử tế, rất bi thảm của giới cave bình dân (để so sánh với gái gọi cao cấp) bây giờ. Họ nghĩ cũng đơn giản và cũng tội nghiệp lắm, nếu biết thương họ thì họ cũng rất biết thương mình.
    Dọc đường, chúng tôi rẽ qua nhà các “vệ tinh” kinh doanh dịch vụ phục vụ sự thư giãn của các qúy ông để hỏi mối. Tôi ngồi thu lu trong xe trong vai thằng cháu lêu têu của ông chú đi đón ca-ve về phục vụ tháng ăn chơi sau Tết. Ông dạy tôi cách nhìn vào gái biết đứa nào là cave, nhìn vào quán biết quán nào có kinh doanh dịch vụ Z (mại dâm). Ông bày cho tôi cách "câu gái" từ quán khác về phục vụ quán mình. ấn tượng nhất là cái tay nói giọng quê ngọng ra mà nhà thì to như pháo đài ở dưới chân đê sông Đáy, chó dữ như hùm. Gớm mại dâm trong đó có bố ai mà bắt được. Biển hiệu dựng sát đường quốc lộ, rất trong sạch: "Cho thuê xe ôtô từ 4 chỗ đến 49 chỗ", kinh! Tay này nổi tiếng nuôi đủ gái Bắc, gái Cần Thơ mat-xa mát gần bài bản và rất... chiều chuộng khách. Vợ hắn bế đứa con hai tuổi ra véo von kể chuyện:
    - Gớm, hôm nay mới mùng 6 Tết mà sao khách đến đông quá thể. Các cháu về quê vắng nhân viên quá, mà một chốc lại có khách chơi gọi, em phải đóng cửa cho đỡ rách việc. Em đang chờ mấy con Cần Thơ nó ra, nghe bảo nhà nó cách Thành phố Cần Thơ những cả trăm cây số cơ mà, có khi phải ngoài rằm (Tháng Giêng) nó mới ra tới nơi. Em thích nhất bọn ấy vì nó biết nghề, đấm bóp, xông hơi... cái gì nó cũng thạo sẵn rồi. Cái bọn gái miền núi phía Bắc này xuống là cứ phải dạy, mà em có biết dạy cái trò khỉ gió đấy đâu, cứ phải vào xóm nhờ cái đứa ngày xưa nó cũng làm gái về nó dạy cho...
    Nói rồi chị ta rủ rỉ:
    - Bác đi chuyến này nhân thể đón cho em món gái nhé. Khoảng độ 6 đứa thì đẹp.
    Chị ta cứ dặn dò hai chúng tôi y như trẻ con dặn mẹ đi chợ nhớ mua quà. Nói chuyện kinh doanh gái điếm mà mặt cứ tỉnh queo, vừa u con vừa nói. Không biết lớn lên thằng cu con có nhớ được gì xung quanh chuyện gái gẩm này không nhỉ?
    Đi qua Sơn Tây, Trung Hà, quán nào ông cũng thuộc có mấy tiếp viên, có mấy con sẵn sàng đi khách, đi ở xó xỉnh nào. Cứ như đó là các điểm kinh doanh của ông không bằng. Khách lạ dừng xe hỏi độp: "Có gái không?", từ ông chủ cà-vạt đến thằng đầu đinh giữ xe bảo kê đều ngoan ngoãn: “Dạ không, bác cứ đùa, ở đây nghiêm lắm”. Nhưng khi ông xuất hiện, chủ và khách nghiễm nhiên thành chủ chứa. Chủ nhà ai cũng tay bắt mặt mừng chào ông, rồi ai cũng than thở cái nỗi cave bây giờ nghỉ Tết dài hơn các ông chủ. "Chúng nó cứ là phải qua rằm nó mới xuống đông, thế thì hết bố nó tháng ăn chơi của người ta rồi còn gì" – nói là xuống bởi hầu hết các cô ở vùng nông thôn, vùng cao xuống.
     
  4. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    "Ông cho con theo ôtô của ông xuôi luôn cho tiện!"
    Gái từ Nam Định, Hải Phòng, Bắc Giang, Hoà Bình... đến cơ sở của Tú ông hoạt động cũng không ít. Nhưng đúng là nhiều nhất vẫn là vùng Thanh Thuỷ – Thanh Sơn tỉnh Phú Thọ.
    Cách cái biển báo hiệu đến địa phận "Thị trấn Thanh Sơn" hai cây số, chúng tôi vào nhà cô nhân viên nữ trắng trẻo và có biệt tài quyến rũ khách của ông. Cô tên là Mơ. Nhà cô nằm trên một quả gò ở xóm của người Mường nghèo khó. Trên mỗi quả đồi đều có những mỏ quặng mika lớn. Trai tráng bỏ lên đồi khoét thành hang hốc sâu dăm bảy mét trong lòng núi rồi móc ra những rổ đá óng ánh như gương có thể bóc ra từng lớp trong veo mỏng như nước rồi bán đổ bán tháo cho đầu nậu. Mỗi ngày công cũng được chục hai chục nghìn, còn mỗi lúc sập lò trong khu vực thì đi toong vài mạng người. Những cô gái như Mơ và bạn bè cô nhiều người đi làm gái điếm (thôi cứ nói thẳng). Mơ chỉ đèm đẹp thôi, nhưng đó là một vẻ đẹp khỏe mạnh và là một nữ nhân viên tận tụy với khách mà ông bạn đường của tôi rất... trân trọng.
    Tôi đã chuẩn bị kỹ tâm thế để hình dung, nhưng mà lòng vẫn đau quặn thắt khi gặp gia cảnh nhà Mơ. Mẹ cô tên Hương, bà cụ người Mường hơn 50 tuổi mà móm mém lụ khụ. Người ta bảo bà đẻ rất nhiều lần, với nhiều người đàn ông khác nhau, nhưng giờ chỉ có 4 người con đang sống với bà. Toàn những cái tên đẹp, hết Hương lại đến Tuyết, Mơ, Nhung...; nhưng cuộc sống thì quá nghèo, và đôi khi phải chấp nhận làm những cái nghề không được thanh sạch nhung tuyết gì. Căn nhà kiêm luôn bếp đun mới mùng 6 Tết đã lạnh tanh, nhớp nháp. Củi dựng đầy bốn bức tường, xoong chảo chỏng chơ như căn nhà hoang, sinh kế nhọc nhằn đã thúc tất cả những đứa con của bà Hương ra đường từ sớm đến tối. Thế mà vẫn đói. Ông bạn đồng hành của tôi thăm hỏi từng người, mở hàng phát vốn cho từng cháu, và mẹ của Mơ cũng thăm hỏi ông chủ của con gái mình rất thắm thiết. Trước, bà sống trong Văn Luông, mới ra đây kiếm thổ đất vẹo vọ này tá túc. Con Mơ nó đi làm gái biền biệt, rồi một ngày nó về đẻ ra đứa cháu ngoại này cho bà ẵm. Cô gái mại dâm nào cũng hầu như cũng quyết tâm kiếm lấy một người con riêng. Mơ quyết tâm nuôi đứa bé, dẫu chính cô cũng không biết ai là bố thật của nó. Mơ đang cặp kè già nhân ngãi non vợ chồng với tay Tuân ở xã Thục Luyện bên cạnh. Bà Hương tiếp vị khách mà bà biết đích thị là Tú ông ấy cứ vui vẻ như không. Hình như với mẹ con bà, cái nghề ấy nó cũng như mọi cái nghê trong xã hội, cứ làm tốt thì nghề nó sẽ chẳng phụ mình. Bà khoe, bà là người thích tình nghĩa, vì thế con bà đẻ ra, bất kể của ông nào, ông ấy bỏ mặc thì ông ấy sẽ chịu tội với giời, bà nuôi tất. Trời cứ sinh voi rồi trời khắc phải sinh cỏ. Ngồi nhà chưa ấm chỗ Mơ đã lại tấp tểnh theo giai lên đường, ăn ngoài phố, ngủ ngoài khách sạn. Đi với Tuân, Hương coi cũng vừa là tình nghĩa, vừa là kiếm sống. Bà Hương lúc nào cũng chửi đổng, nó đi tứ chiếng giang hồ, không biết bao giờ nó mới lại về. Con nó đang ốm o thế này, nó để đứa con đỏ với mụ già sắp xuống lỗ chăm nhau thế này rồi nó đi.
    Hàng xóm nhà Mơ, có hai cô nữa là Tính và Nam cũng từ lầu xanh về nghỉ Tết chưa xuống... nhận việc. Vẫn biết là nhà Tú ông của tôi cũng chỉ chứa hết dăm cô nhân viên thôi. Nhưng mà ông vẫn rất lo không kiếm đủ đào - bởi hầu hết các điểm kinh doanh giải trí – thư giãn bây giờ người ta đều vồ vập mời gọi các cô gái chấp nhận bán chôn vào làm. Gái cũng nhiều, nhưng dịch vụ cũng nhiều, chỗ nào nó cũng co kéo cho nên ông cẩn thận vẫn hơn. Em Tính vừa cưới chồng xong, quyết định ở nhà, tạm thời chưa nhắc tới con đường bần cùng với khách làng chơi kia vội. Riêng Nam, khi nhìn thấy chúng tôi lội ngoài bờ ao vào nhà, Nam đã reo ầm lên như gặp người thân. "Trời ơi, ông, ông lên bao giờ thế này...". "Thúy Kiều 2005" ơi, sao nàng lại vồ vập với Mã Giám Sinh đến nhường ấy hả em? Nam sẵn sàng đi theo xe của chúng tôi về xuôi ngay để... hành nghề. Thằng con trai em đã lỗ mỗ biết nói chuyện với khách. Nhưng kệ, Nam cứ nói chuyện mình đi làm gái khổ sở thế nào, vui thú thế nào trước mặt chúng tôi, trước mặt cả ông anh trai đang uể oải ngồi ngoài hiên làm tôi thấy lúng túng như gà mắc tóc. Cứ như tôi dụ dỗ em gái anh ta vào con lầu xanh thật. Bố mẹ Nam cứ hàn huyên với khách đã giúp con mình có công ăn việc làm một cách đầy hàm ơn. Tôi cứ ngỡ họ không biết con mình đi làm điếm, không ngờ nói chuyện với ông cụ bảy mươi tuổi, bố đẻ Nam, ông biết cả. Kỳ lạ, không thấy một gợn mặc cảm nào trong mắt ông già họ Nguyễn người dân tộc Mường này. Chỉ thấy một nỗi cam phận. Ông vốn là bộ đội làm gì đó liên quan đến không quân. Ông có hai bà vợ với mười hai người con, tên con ông đặt theo lối đánh số thứ tự, thằng đầu lấy tên ông rồi cứ thằng Ba con Bốn cho đến thằng Mười. Cho nên hỏi ông có bao nhiêu con ông nhớ ngay. Còn chuyện con Nam có con với thằng nào, chồng nó bất hảo gặp con gái ông trong khách sạn bán-mua dâm thế nào; thằng ấy nó đã về nhà ông làm rể rồi biến mất như thế nào, ông cũng không nhớ nữa.
    - Tên thằng chồng nó là gì, mấy năm rồi già cũng quên mất rồi. Thằng cu con cái Năm tên là gì ấy nhỉ, nó đẻ cũng lâu lâu rồi mà...
    Ông già có 12 người con cứ lơ mơ thế. Riêng con bé Nam thì mặc váy hoa mỏng tang rách cạp rách gấu lung tung, áo khoét cổ rộng, da trắng, dù Nam chưa bao giờ là đứa con gái có nhan sắc cả. Cô là con gái mà giống bố y như đúc. Giống như phạm nhân trò chuyện với quản giáo, ai trong số các gái từng làm việc ở nhà Tú ông của tôi cũng đều gọi các ông bà thê mình bán hàng giải khát bằng "ông". Nam xổ toẹt:
    - Ông cho con đi với ông cho tiện. Tối qua còn vừa ngủ với bạn ở ngoài khách sạn SV trên thị trấn đấy chứ.
    - Khách ở đâu đến?
    - Cũng ở quanh đây thôi ạ.
    Đúng là trong giới với nhau, họ nói chuyện rất sòng phẳng, bộc tuệch. Thậm chí, ngay tại nhà riêng nhà Nam (hoặc cô nào đó), ông bạn đồng hành của ôi có thể đưa tay sờ nắn, hoặc kiểm tra “vốn tự có” để hành nghề của cô gái mà không cần băn khoăn gì. Ông bảo, chất lượng là sống còn, chứ ông có ham muốn gì được đâu mà "quấy rối tình dục" các cháu. Các cô quan niệm đơn giản, đó là một nghề kiếm sống, và hãy tuân thủ công việc và làm cho tốt. Thật chua xót.
     
  5. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Cận cảnh lầu xanh thời mới

    Tú ông đi tuyển nhân viên bán hàng giải khát hợp pháp của tôi là một người thông minh, thích sống hào hiệp và hào hoa, cũng thuộc dạng tuýp-phờ-nờ bệnh nặng. Thế nên từng bộ phận trên cơ thể nữ nhân viên, từng tính cách, số phận họ, ông rất nhớ. Có tới hằng trăm cô gái ở vùng Thanh Thuỷ, Thanh Sơn, Cẩm Khê mà chúng tôi đang có mặt này đã kinh qua cái sới ăn chơi nhà ông.

    Tất cả đều làm điếm. Hồ sơ các cô ông giữ trong một cái tủ lớn, cô nào cũng dán ảnh với lại cam đoan làm việc đoan chính, hợp pháp cả.
    Hai sơn nữ bị bắt cóc và cuộc đào tẩu trong đêm tối

    Trở lại câu chuyện của Nam. Nhan sắc trung bình, nhưng lý lịch nghề cave của Nam thuộc loại sáng giá: thất trinh ở Đồ Sơn, giá 7 triệu đồng, quay về hoạt động mại dâm tứ tán ở khắp Thanh Hóa, Hà Tây, Hà Nội, Hải Dương. Phải lòng giai nghiện, bao nó, đẻ con với nó, đem nó về xứ cọ gò đồi này tổ chức đám cưới rồi nuôi con nó, nó đi mất tăm mất tích. Đẻ con được 3 tháng lại tiếp tục bỏ đi công tác dưới nhà Tú ông đồng hành của tôi. Đến một ngày con bé Hồng, SN 1987, nhà ở bản heo hút thượng huyện Thanh Sơn ấy, một nữ tiếp viên karaoke rất ngoan xin phép Tú ông cho được đi cùng chị Nam ra phố rửa cái tấm ảnh về treo ở phòng trọ cho đỡ nhớ nhà. Hồng ngoan và rất chịu dấn thân trong nghề, nó đã ở nhà ông đến cả một năm trời. Ông bảo, ừ các con đi. Ai ngờ, con Hồng nhẹ dạ gọi điện cho thằng Khéo đẹp giai từng ăn nằm với con Hồng ở dạng mua bán kia đến đón và... biến mất.
    Hai đứa ra khỏi khu ổ chứa nhà ông thì một đứa bị bốc lên ôtô, một đứa bị bốc lên xe máy, chạy tuột về Hải Dương. Mỗi đứa bị nhốt trong một nhà làm gái đĩ. Tiền thu được ông bà chủ giữ hết, bất kỳ lúc nào có khách cũng phải tiếp, ép phải tiếp. Nhiều khi theo khách lang thang, muốn bỏ trốn khỏi động đào, nhưng nghĩ lại bấy lâu nhọc sức, tiền người ta nắm đằng chuôi dăm bảy triệu, không lẽ vuỗi tay bỏ đi thẳng? Con Hồng lừa lừa cầm được ít tiền rồi trèo tường sang nằm ở gậm giường nhà hàng xóm của động chứa rình thời cơ bỏ trốn tìm cách liên lạc với Nam. Con Nam cóp nhặt được 4 triệu đồng. Hai đứa thuê xe ôm, đêm hôm ra khỏi tỉnh Hải Dương. Đi một đoạn thì nhảy taxi về Hà Nội. Không dám đỗ bến xe bến tàu gì, hai đứa thuê nhà nghỉ nhịn đói mà ngủ một giấc hoàn hồn – bởi theo quy luật thì người của động đào ấy sẽ phục kích ở các bến tàu bến xe mong bắt các nàng Kiều trở lại. Ngủ dậy, hai đứa đợi đến 2 giờ sáng mới ra đầu đường bắt xe ôm thẳng về Thanh Sơn, đứa nào có quê đứa ấy về mà khóc.
    Nhưng cũng chỉ được ít ngày thì tiền hết, và các em lại lên đường xuống phố. Bấy giờ nghĩ lại, lý tưởng nhất vẫn là khu tổ hợp ăn chơi nhà Tú ông đã lên tận bản đón mình kia. Ông ấy để các con tự nguyện, một ca tẩm quất ông ấy giả các con 25 nghìn, một giờ ngồi hát Karaoke với khách ông bà trả 20 nghìn; còn các con được bo hay các con đi khách ở xó xỉnh nào, được đồng nào các con cứ đút túi. Con Hồng về ở lỳ với động chứa của Tú ông cho đến khi Tú ông muốn thải con Hồng thì thôi.
    Nam kể đến đây, Tú ông bảo, thôi để đến nhà con bé Hồng nghe nó kể tiếp. Cái bản của xã Kim Thượng nằm ngóc ngách rợp mình trong những hàng cọ xẻ. Các căn nhà đều là nhà sàn, xứ này là xứ của người Mường toàn tòng. Riêng nhà của Hồng là một cái quán bán hàng gia cố thêm, quán đóng cọc bên bờ đồng trũng rộng mênh mông, ngoảnh mặt ra đường liên thôn. Quán vách tre, sàn nứa, lợp lá cọ, tất cả kẹo bánh, mì tôm và mấy chai nước ngọt đều ở vào hạng rẻ tiền nhất. Hồng 18 tuổi, thấp lũn cũn như đứa học trò cấp 2, tóc vẫn kẹp bằng cái kẹp ba lá. Cái nhìn của cô gái cả năm trời bị vày vò trong các phòng hát, phòng tẩm quất, bán dâm liên tục ấy vẫn chưa hề mất đi vẻ ngoan hiền và trong trẻo. Nhưng rõ ràng con trai con gái trong bản nhìn Hồng và 3 đứa con gái đi "bán hàng giải khát" ở dưới xuôi cùng Hồng bằng cái nhìn khang khác. Bố Hồng con rất trẻ, mới 37 tuổi, thế mà dưới Hồng còn cả một đàn em nheo nhóc. Giữa trưa mà bố Hồng đắp chăn bông nằm trên sàn tre, gió rít u u qua các kẽ tre nứa vách lều. Anh bị bệnh dạ dày, sức khỏe yếu. Vợ anh vẫn lì lụt gánh những thân ngô tươi từ bên kia núi băng qua cánh đồng trở về lều. Ông nội của Hồng tiếp rượu chúng tôi rất vui vẻ, rất cam chịu.
     
  6. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Gái "hàng quay" và gái "hàng câu"

    Tôi đã chứng kiến kỹ nghệ tìm đào thượng thặng của Tú ông. Đầu tiên là câu đào. Trong vai một khách làng chơi, ông đã câu được đào từ quán hát của con mẹ Bình "Béo" ở thị trấn Thanh Sơn ra chỗ vắng vẻ. Đối tượng là con bé B., người xã Tân Ph, huyện Thanh Sơn. B. trông khá xinh, mắt nó cứ tròn xoe nghe chuyện đi đón gái về mở động của chúng tôi. Nó có một đứa con 3 tuổi, con với một gã cán bộ kiểm lâm vốn chốt trạm ở ngã ba cạnh nhà nó, gã này tên T. Khốn nạn con bé, nó xinh từ lúc lọt lòng, 15 tuổi đã bị các chú kiểm lâm hớt váng rồi làm cho chửa kễnh lên vào tuổi 17. Trước Tết, nó đang hoạt động ở dưới Hà Đông, Hà Tây, bán dâm chuyên nghiệp. Nay, đầu xuân chưa ra quân, nó tạm thời trú ngụ ở thị trấn phục vụ khách làng nhàng rồi thỉnh thoảng đáo về thăm con. Lúc ế ẩm nó ra phục vụ mấy anh xe tải chở sắn từ vùng Thanh Sơn về qua Sơn Tây, Chèm, về xuôi mãi phía Hà Nội. Nó ngồi trong cabin, thỉnh thoảng làm vai trò của giống cái phục vụ các giống đực là lái xe, rồi lại theo chính cái xe ấy về Thanh Sơn. Nó đi nhiều đến mức, bây giờ nhắm mắt lại, nó cũng có thể tưởng tượng ra từng cái gốc cây, từng ngôi nhà thò thụt ở dọc đường QL 32 từ Thanh Sơn đi Hà Nội. Thỉnh thoảng, có đợt khách đòi theo ôtô của họ đi du hí dăm ngày dọc Tây Bắc nó cũng đi, cốt cứ giả tiền cho nó thì kiểu gì cũng được. Nó hay đi nhất là tuyến Mộc Châu. Bởi nó rất thích khí hậu ở vùng Mộc Châu, mà nó lại là con đào duy nhất củ quán B. “béo” không bao giờ say xe, không bao giờ từ chối sự chim chuột nào.
    Rất kẻ cả, Tú ông đồng hành của tôi bảo:
    - Con Q., mày về làm với ông, chứ ở xó xỉnh Thanh Sơn này khổ bỏ mẹ.
    Không cần quan tâm đến Q. “què” phản ứng thế nào, Tú ông quay ra giảng giải với tôi:
    - Cái việc tao rủ con Q. "què" xinh xẻo này ra đây ngồi, là thủ thuật câu đào. Các động gái, lúc bí quá, họ vẫn thường dùng biện pháp này. Câu kéo thứ này tthì nó cũng có năm bảy đường.
    Và cũng phải đề phòng chính mình kinh doanh gái rồi lại bị gái nó “quay” cho méo mặt.
    Lại nói chuyện hàng quay. Hồi mới vào nghề, tao nhờ một thằng trên Việt Trì nó kiếm cho một con bé nhà ở Đoan Hùng. Tao lên tận nhà đón, nhà nó nghèo xiêu vẹo như cái lều vịt. Nó bảo, ông ứng cho con 3 trăm nghìn, con lên xe ông đi luôn. Đi về đến đoạn qua sông sang Sơn Tây, lúc sắp qua phà, nó bảo, trước con bán bia ở cái quán kia, quần áo tư trang con vẫn để trong ấy, ông cho con vào lấy đồ một tý. Đợi hai tiếng đồng hồ không thấy nó ra, đánh liều sang hỏi, thằng bán bia nó bảo: “Chắc bác là xe ôm bị nó bùng tiền chứ gì, gớm bao nhiêu người mất tiền với nó rồi đấy”. Đợi một lúc thằng xe ôm về, nó bảo, vâng cháu chở con bé áo hồng đi về Kim Tân rồi, cháu trông qua biết ngay cave, cháu bảo, anh phải đổ xăng, em ứng cho anh ít tiền để anh em mình đi cho nhanh. Ghé cây xăng, cháu thấy nó móc trong coóc-xê ra 6 tờ 50 nghìn, chắc đó là 3 trăm nghìn của bác, rõ khổ ăn dính hàng quay.
    Kể xong, Tú ông vẫn không quên nhiệm vụ thuyết phục con bé Q. có gương mặt rất đẹp bên cạnh mình. Mày đi theo ông đi, ông chả lừa chúng mày làm cái chó gì, mà lừa thế chó nào được chúng mày? Nhà mày ở Tân Ph? Mày có biết con Hiền ở gần cầu Thanh Sơn này không, nó làm ở nhà tao mãi đấy.
    - Chị Hiền giờ làm chủ một động rồi.
    - Đấy. Làm ở chỗ tao rồi, đứa nào cũng trưởng thành hết. Mày biết con Phú không, nó có hai đứa con là con Hiền với con Hóa, hai chị em nó làm gái ở nhà tao hết. Gớm con mẹ nó mới sinh năm 1966 thôi, trông hẵn còn đong đưa lắm. Tao lên đón hai đứa con nó về làm việc, mẹ nó cứ khoe với cả xóm là cái ông già lái ôtô riêng ấy là bồ của nó. Chết cười. Còn con Phương nữa, bố nó là lão T., cái lão thật thà lắm, lão ấy còn đưa vợ xuống nhà tao chơi mãi, tao còn đưa ông bà ấy đi xem kịch ngoài rạp cơ mà.
    - Vâng bác Phú bác ấy là bà trẻ cháu, nhà cháu ở ngay bên này đường.
    - Thế ở đây mà mày đi khách thì nó giả mày bao nhiêu phần trăm?
    - Dạ, tàu nhanh bảy nhăm nghìn, con được hai nhăm nghìn/lượt.
    - Mày hỏi gái làng mày xem, có dăm bảy đứa ở với tao rồi, người thật việc thật đấy, ở chỗ tao sướng bằng vạn.
    Toàn người thật việc thật, con bé ngồi trong quán mà mắt mơ màng mơ đến một tương lai sán lạn hơn, dẫu vẫn là đi làm đĩ điếm. B. hẹn buổi chiều “hợp quân” với chúng tôi ở đầu cầu Sông Vàng về xuôi làm ở quán Tú ông.
     
  7. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Viết tiếp về những thảm cảnh gái quê

    Con được khấp khểnh vượt từ Phố Vàng, vào Thục Luyện qua Văn Miếu, Võ Miếu, ra Xuân Đài, vào Kim Thượng, lên Thu Cúc đi qua bạt ngàn những đồi cọ rừng chè. Cọ đang vào mùa ra lá non mỡn, cảnh thì tuyệt đẹp, nhưng lòng thì buồn, đau xót. Đi một chốc Tú ông đồng hành của tôi lại nhớ ra một con đào nào đó từng đáo qua nhà ông nắn bóp cho khách làng chơi rồi bán dâm một thời gian, đến lúc trở thành hàng cũ, các em các cháu lại ra đi để quán của ông chủ được thay máu và tiếp tục "gần xa nô nức yến anh".

    Kiếm được gái mới rất khó, các ông chủ thường cứ làm động tác đảo đào, tức là đảo các em "cũ người mới ta" từ quán nọ sang quán kia. Thành thử, hình như địa bàn này có bao nhiêu "đào" chấp nhận bán chôn thì bấy nhiêu người trở thành gái quen của Tú ông.
    Chiếc ôtô BKS 29H... rời Võ Miếu được nửa tiếng đường đá lổn nhổn, thì Tú ông dừng lại:
    - ... Hay là ghé con Liên, con này là giáo viên cắm bản, nó đi xe máy Tám hai (Cub) xuống nhà tao rồi bảo, chị T. (cũng là giáo viên) chị ấy giới thiệu cháu xuống nhà ông, cháu chấp nhận làm kiếm tiền nuôi con, nuôi thằng Hưng em trai cháu nó đang ở tù. Nó đi khách, ai nó cũng đi. Đi hết ba tháng hè rồi nó nghỉ, lúc nào được nghỉ dài dài nó lại xuống bán dâm. Nó vẫn đi dạy học, nó bảo cháu kiếm ít tiền, đợi vào biên chế ngành giáo dục là cháu bỏ nghề hẳn. Nó sinh năm 1972, cũng băm mấy nhát rồi, nhưng mà đông khách lắm.
    ... Đây là nhà con Hiên, nó xấu gái nhưng chịu chơi, nó lại khéo khóc lóc nịnh nọt, đông khách ra phết. Bố nó là liệt sĩ, họ Kiều, ông nó người Phúc Thọ, Hà Tây lên đây định cư lấy một bà người Mường. Nó đưa con Tuyến về nhà nó chơi, con Tuyến (người Ba Vì, Hà Tây) cũng là gái mại dâm cùng quán nhà tao, ai ngờ chú con Hiên thích quá, cưới luôn làm vợ. Nó bảo, đấy, làm ở "ổ" với nhau, con Tuyến vắng khách hơn con; nó ít tuổi hơn con, thế mà bây giờ con phải gọi nó bằng thím vì nó bỏ bùa cho chú con mất rồi...
    Xe dừng ở cạnh một cái chợ. Vào nhà cô K.T.H (SN 2/2/1978), cô đang ở nhà với chồng, căn nhà bằng nứa bé tẹo trên đỉnh đồi nhìn xuống dòng sông Bứa xanh như nước hến, xanh như sông Gâm miền thượng xứ Tuyên. Có một bè nứa trắng lốp đang qua sông, người ta chăng dây dọc sông rồi người trên bè cứ thế co kéo đẩy bè đi hái chè. H. nhìn xa xăm, chồng H thở dài:
    - Vợ chồng cháu ở nhà làm ăn, nó không đi nữa đâu ông ạ.

    Tận mục những mỏ gái độc quyền của Tú ông

    Để tránh sa vào tự nhiên chủ nghĩa, tránh dẫn độc giả đến cái nhìn quá bi đát trước tình trạng không ít sơn nữ, gái quê đi kiếm tiền bằng con đường mại dâm. Chúng tôi chỉ xin lược trích lại “đầu việc”, những điều mắt thấy tai nghe thâu lượm được trong một chuyến thâm nhập thực tế kể trên.
    Bây giờ ngồi nghĩ lại, nội trong mảng hiện thực nhỏ đó, đã có những “kỷ lục”: người có trình độ nhất tự nguyện rời bục giảng đi xe máy xuống nhà Tú ông xin được làm gái bán dâm kiếm tiền “cải thiện” giờ vẫn cứ là có giáo viên cắm bản đã kể. Chúng tôi lên tận xã đó tìm cô, cô vẫn đang cắm ở bản xa, người môi giới cho cô xuống tiếp chúng tôi, rồi kể chuyện rất hồ hởi. Giỏi nhất là cô Ngân người Đoan Hùng, sau thời gian làm điếm, cô đã lấy được một nhà doanh nghiệp gà mờ, giờ làm bà chủ nghênh ngang ở Hà Nội. Trình độ thấp nhất là cô M. ở Kim Bôi, Hoà Bình, trong hợp đồng lao động và cả trong những lá đơn vay tiền (2 triệu đồng) của Tú ông nhằm sửa chữa ngôi nhà dột nát của mình, em bé đã phải điểm chỉ vào văn tự. Hiện giờ, tôi – người viết những dòng này – vẫn giữ lá đơn, ảnh và các dấu điểm chỉ của em như một bằng chứng đáng rơi nước mắt.
    Để kiếm được nhiều gái non, gái quê phục vụ cho sới ăn chơi của nhà mình, Tú ông của tôi đã phải thiết lập một đường dây “chỉ chỏ” cực kỳ tinh vi với chân rết kéo khắp nhiều nơi. Tôi đã gặp gỡ nhiều tay chân tuyển gái đem xuống cung cấp cho cái máy nghiền nhân cách của Tú ông. Đó là một tay xe ôm ở Vĩnh Phúc, một gã bán quán người Mường ở Thu Cúc, một bà người miền xuôi Hà Tây lên bán hàng ở dọc đường đi Yên Bái, từng dính líu đến các đường dây buôn người qua biên giới; một giáo viên ở cái xã vào loại xa nhất huyện Thanh Sơn; một ông nguyên làm Trưởng phòng Lao động thương binh xã hội của một huyện miền núi giờ túng kém làm "đồ đệ" cho Tú ông. Đặc biệt hiệu quả trong công việc dẫn mối là một bà tên H., vợ một lãnh đạo xã ở Thanh Sơn, bà này đã nhiều lần đưa gái xuống tận nhà Tú ông rồi ăn ngủ tại “ổ” đó rất vô tư (ngay trong những ngày đầu xuân này, tôi đã chứng kiến hai chị em một cô gái ở xã của bà H. đó dắt díu nhau xuống nhà Tú ông xin hành nghề)...
     
  8. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    ... Dung, một chủ quán bán hàng ế ẩm ở Thu Cúc nhận lời dẫn đường cho chúng tôi vào bản. Đường cheo leo với những vách núi đá vôi ngờm ngợp cây xanh, rễ cây bủa kín các phiến đá như một vườn đại cảnh kỳ khu. Bản chỉ có vài chục nóc nhà, nằm heo hút sau gần 7 cây số đường lội bộ. Khi chúng tôi có mặt, bản vẫn tối om chưa có điện lưới, nhà cửa lụp sụp, mấy cái thuỷ điện nhỏ chạy bằng sức suối cuối bản cũng chỉ làm nhấp nháy được vài chùm đèn màu trên cành đòa ngày Tết.
    Mới mùng 7 tết, nên các em cave về quê vẫn chưa "đi làm" trở lại. Một cô tên là Ngàn kêu ỏm tỏi lên một cách mừng rỡ khi thấy Tú ông và tôi xuất hiện:
    - Ối trời ơi, ông lại lên rồi. Quý hóa quá.
    Cả người già lẫn trẻ con đều vui mừng một cách khó hiểu. Tú ông ôm lấy Ngàn vừa như cha ông con, vừa như một giống đực ôm một giống cái.
    Ngàn năm nay 19 tuổi, đẹp non tơ. Tuy nhiên, cô tân thời đến mức không ai tin cô là con cháu của chính bản Dao này. Ngàn mặc áo đen bó sát người, hở rốn, áo khoét cổ rất sâu để lộ bầu ngực không tròn lẳn như còn đầy đặn xuân sắc, ống tay áo khoét đến tận...bả vai. Tóc nhuộm đỏ. Cô ôm Tú ông rất lành nghề, mấy cậu ăn mặc lịch sự ra dáng là khách chơi cứ đứng nhìn hằm hằm.
    Nhưng câu chuyện về đận đầu xuống phố bán trinh của cô thật là cười ra nước mắt. Ông lên đến lần thứ ba thì ông đón cả Ngàn và chị em K – C xuống “bán hàng giải khát”. Một thời gian sau thì cả ba cô tình nguyện bán dâm. Về bản, có người hỏi:
    - Cháu xuống đó làm những gì?
    Một cô thản nhiên:
    - Cháu đi làm cave vui lắm.
    Tú ông ngồi đó mà tím ruột bầm gan, ông tìm các lỗ nứt ngoài cửa rừng để chạy trốn. Cũng may là mấy người không nghe rõ. Trời ạ, cô bé nghe người ta nói tới nghề cave, các cô cứ tưởng đó là một nghề sang trọng và hợp pháp. Cô nghĩ mình bán dâm là bất hợp pháp, thì rõ ràng việc cô bán dâm là vi phạm pháp luật, thế là cô nói dối bà con rằng cô làm... cave.
    "Ông ơi, cháu về bản làm một cái bùa để cháu "trói" cái thằng mua trinh cháu"
    Lại nói chuyện khi xuống tới khu dịch vụ ăn chơi tổng hợp kể trên, Ngàn quyết định phải bán trinh kiếm tiền. Cô thận trọng nói với Tú ông rằng, ông rất tử tế, nhưng con cần bán, giá 6 triệu. ông đừng gọi khách vội, để con về Thu Cúc con nhờ người làm một cái bùa tình, nó đã lấy trinh của con thì nó phải chết mê chết mệt, đem tiền của của nó nuôi con để con bớt khổ. Bấy giờ Ngàn gầy gò và mắt cứ trong veo. Ngàn về làm bùa thật rồi hăm hở xuống khu Nhà nghỉ – matxa. Một tay buôn bán sắt xây dựng giàu có đi chiếc xe Ford màu đen nổi tiếng ăn chơi trong vùng đã quyết định mua đời con gái của Ngàn. Xong việc, Ngàn mua một sợi dây chuyền vàng to đeo ở cổ, hình như đó là ước mơ rất con gái của Ngàn. Về lại "quán" Tú ông, Ngàn trở thành gái bán dâm ăn khách nhất bởi cái thương hiệu gái bản Dao vùng Thu Cúc và cái mác vừa mất trinh ít ngày. Đêm nào cô cũng cầu khấn cho lá bùa hiệu nghiệm. Tú ông thở dài: "Bùa thế chó nào được cái thằng lõi đời chơi gái ấy. Nó vẫn đi xe Ford màu đen, vẫn lùng sục mua trinh. Đời Ngàn đi sâu mãi vào ngõ tối.
    Cũng trong chuyến xe máy rời bản Dao đêm đó của Tú ông, ông có chở hai cô gái. Đó là Ngàn và Kim, con gái một bà béo ục ịch từng có tiền án về việc buôn bán phụ nữ và trẻ em qua biên giới. Đói, nghèo, Kim cất bước theo Tú ông đi làm gái mại dâm. Thời gian sau thấy làm ra tiền, cô trở về kéo nốt chị gái mình là Cương đi. Hai chị em đúng là nổi danh tài sắc là con gà đẻ trứng vàng cho Tú ông một thời gian dài. Bây giờ họ đã chuyển qua nhiều địa bàn. Riêng Kim đã thành danh trong sới, đã đủ tiền mua một miếng đất khá rộng ở rìa Thu Cúc.
    Mẹ đẻ của hai cô gái bán thân kiếm sống và làm giàu ấy ngồi cười hềnh hệch “bá cáo” với Tú ông rằng: độ này bọn nó về lùng nhiều quá, gái đi làm gái cũng nhiều, nhưng nảy ra đứa nào là người ta đón đi hết. Tú ông thở dài, hoá ra nơi này không còn là địa bàn độc quyền của người khai phá nữa. Mẹ của hai cô gái vẫn thao thao nói về tình hình gái gú ở bản mà hình như chị ta quên mất rằng hai cô con gái của chị vẫn đi làm điếm. Mùng bảy Tết năm nay hai đứa cũng không có nhà, nó đi với thằng nào, bao giờ về có mà ông Trời cũng chẳng biết được đâu.
    Rừng đêm buốt lạnh khí đá, hoẵng rừng tác xa vắng, đường đi rì rầm toàn tiếng con gái bản Dao. Hóa ra hôm nay ngoài Thu Cúc có diễn văn nghệ, các cô gái bản Dáy đã ăn cơm từ lúc 5 giờ chiều rồi túc tắc đi bộ ra phố. Có khi tám giờ họ mới ra tới đường nhựa, có khi sáng bảnh mắt rồi họ mới gõ cửa đòi bố mẹ cho vào ngủ. Gặp khách lạ, cô nào cũng nấp sau lưng bạn cười hích hích. Mấy câu tiếng Mường lõm bõm của tôi đang cấu chí vào màn đêm có những ánh nhìn sơn nữ, thì bỗng dưng Tú ông thở dài dội một gáo nước lạnh vào tôi:
    - Hai con đi rừng chơi, một con bỏ xới cũ về Nam Định làm điếm. Thế là chuyến đi Thu Cúc này chả đón được “con” nào.
    Tôi thấy đau, nỗi đau sau một đêm gái quê thành gái điếm...

    Đ.D.H
     
  9. milk_dulibo

    milk_dulibo Ngân hàng sữa...mẹ nguyên chất!

    Tham gia ngày:
    8/8/07
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    hjx...dài muh hay...thank pác nguyên cái nè ^^
     
  10. boy_nouvo

    boy_nouvo New Member

    Tham gia ngày:
    20/9/07
    Bài viết:
    905
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    trùi,dài dữ mày,đọc mệt quá,sao k chia làm nhiều tập post từ từ đọc cho nó máu,khữa khữa
     
  11. nouvo7779

    nouvo7779 Member

    Tham gia ngày:
    31/8/07
    Bài viết:
    164
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    vài bữa lên uống cafe pác kể e nghe cho rùi, đọc mệt muốn chết.
     
  12. boy_nouvo

    boy_nouvo New Member

    Tham gia ngày:
    20/9/07
    Bài viết:
    905
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    chính xác,đọc cái này xong muốn tăng thêm độ,đúng k bác Kan,mà Nguyên cũng lấy từ báo ra thì sao nhớ mà kể bác nghe,đâu fải chuyện của nó đâu nè
     
  13. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    thì đúng rùi.... sao tui đi săn cave đc đau mà viết bài này chứ
     
  14. halobet

    halobet Member

    Tham gia ngày:
    18/8/07
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    18
    đi săn rùi thả hay là săn rùi ăn lun ta,chậc chậc
     
  15. [D.N]

    [D.N] New Member

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    đi săn thì fải thu chiến lệ fẩm chứ....
     
  16. PhuocLong007

    PhuocLong007 Tổ chức sự kiện NTC

    Tham gia ngày:
    22/9/07
    Bài viết:
    3,071
    Đã được thích:
    9
    Điểm thành tích:
    38
    Bài bỏ vào 1 topic để tránh tình trạng lộn xộn chủ đề , khó tìm và bàn chuyện trong 1 topic luôn cho khí thế chứ . D.N làm vậy tốt á !!
     
  17. diemhong

    diemhong Vi phạm nội quy

    Tham gia ngày:
    15/5/09
    Bài viết:
    1,436
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Lần 2 nữa rồi..nên trong 1 thôi bạn à.
     
  18. tranvietanhtuan

    tranvietanhtuan Đối tác NTC

    Tham gia ngày:
    2/12/07
    Bài viết:
    1,753
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    38
    nha trang cũng thế thôi,ở đâu mà chả có dịch vụ :p
     
  19. SHAR_NT

    SHAR_NT New Member

    Tham gia ngày:
    7/7/09
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    hay thit ,nhung ma truyen nay thay tui no chai mat qua ,ko thay dua nao co ve hoi tiec ca....nan thit...
     
  20. LAMPHONGKIET

    LAMPHONGKIET New Member

    Tham gia ngày:
    8/7/09
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Cong nhan thang nay gioi,me no',tao ko biet bay go co thang tu ong nao giong nhu thang tu ong trong nay ko nua.