Đối tác - Liên kết

Say nắng gia sư của em trai ^^

Thảo luận trong 'Xóm nhà lá' bắt đầu bởi style144, 22/7/12.

  1. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    Update ngày 4/9/2012: thứ ba, ngày thứ 37 yêu nhau

    Tối hôm qua mình gọi điện cho bé xu nói về chuyện dạy kèm dùm thằng em mình và khuyên mẹ mình dùm mình. Chứ cái tình trạng mẹ con bất ổn, mẹ mình ko cấm tuyệt đối nhưng mẹ có thái độ không vui và không được thoải mái lắm. Mình muốn làm mọi thứ để mẹ thay đổi ý định, chẳng muốn ngồi đó mãi mà đối phó với thái độ của mẹ. Mình tin vào cái ngày thứ 49, mọi giông bão qua đi. Mình và em gia sư sẽ bắt đầu 1 tình yêu mới, ở 1 hoàn cảnh mới với những hạnh phúc mới. Rồi đó là yêu đơn thuần, là nắm bắt cái hạnh phúc hiện tại và cố gắng cho tương lai. Mình và em sẽ tìm đủ lí do để cùng nhau đi tiếp con đường dài. Chẳng biết là sẽ đi bao xa nhưng mình muốn bước tới cùng em, ít nhất chỉ cần đơn thuần người đó là em.

    Hôm qua khi D nói cho mình về món đồ, mình tỏ ra dửng dưng rồi đến cối cùng hắn nói huỵch toẹt về món đồ là 1 cái clip sex, mình vẫn tỏ ra dửng dưng. Một phần may mắn là mình nghe thằng bạn kể về món đồ đó là 1 thứ kỉ vật của mẹ em gia sư nhưng mình cũng hoài ngho và lăn tăn nhiều lắm dù mình cố tỏ ra không có gì. Mình bất ngờ 1 có lẽ D sẽ bất ngờ 10 vì cái thái độ của mình, hắn dùng chiêu bài cuối để lật ngửa, để mong mình hoảng hốt rồi bỏ cuộc nhưng mình không như thế. Thực tình chẳng phải mình ko có cảm giác gì khi mình nghe tới cái clip sex đó, mình vẫn thấy có gì như nghẹn đắng trong cổ họng dù mình chưa rõ thực hư. Mình ngàn lần hi vọng đó là bịa đặt, vì mình chẳng muốn nhìn em đau khổ vì sự dai dẳng của quá khứ, cũa tự ti và ám ảnh. Ai cũng thế, cũng có quyền bước và em cũng thế.

    Sáng nay nắng lên, vương nhẹ trên tóc em. Cái nắng sáng trong veo đến lạ kì hay tâm trạng mình phẳng lặng như mặt hồ êm ả. Mình ngồi ở bậc đá chờ em tới , cảm giác gió vi vu làm mình nhớ tới những ngày đầu quen em, dạo đó dại khờ và vụng về, 1 chút suy nghĩ vể em mình cũng sợ sệt, cảm giác trong người luôn có lửa đốt. Mình và em đi tới đây quá nhiều những biến cố xảy ra như 1 quyển tiểu thuyết mà bước tới 1 bước lại 1 bí ẩn rồi cuối cùng chúng được mở ra dần dần. Hôm nay mình sẽ tháo bột và mình sẽ tự đi học. Chẳng còn lí do để em qua chở, nghĩ tới đó hơi tiếc nuối. Mình dự định sẽ qua chở em đi học ngược lại.
    - ‘ T ế vợ’, em cười nói từ xa, mình nhìn em. Đẹp hơn nắng với mình là thế
    Mình thả mắt nhìn vào mắt em, nhìn mọi chi tiết trên mặt em. Đến mức như không thể rời mắt ra, có sức hấp dẫn lạ kì.
    - ‘T đẹp trai, nói hoài em ko nhớ àh?’, mình bẻ lại liền, mình nói bẳng giọng rất tỉnh như đó là điều hiển nhiên. Em nhanh lắm, làm điệu bộ nép người qua 1 bên nôn ụa. Xong em ngước đầu lên lắc đầu
    - ‘may sáng nay chưa ăn’, em nói mà mặt còn tỉnh hơn mặt mình. Mình phì cười vì cái điệu bộ đó của em. Mình muốn như thế, đơn giản như thế thôi, nhìn em cười và thấy đời bình yên
    - ‘hôm nay anh tháo bột, huhu’, mình nói, giả bộ khóc vì buồn. Em đưa tay lên trán mình, đo độ nóng
    - ‘điên àh, ng ta mong tháo bột cho khỏe, anh thì tháo bột khóc, đúng mê gái’, em cười nói. Lấy nón bảo hiểm đội cho mình cẩn thận như lần đầu mình gãy tay và em đội cho. Nhìn em đáng yêu lắm
    - ‘ế, anh làm gì mà em kêu mê gái’, mình hỏi liền
    - ‘chứ ko phải ko ai chở đi , ko ôm đc chứ gì?’, em nói liền, mắt em nheo nheo lại như đang nói về 1 thứ em rất rành
    - ‘ủa ủa, ko phải em chở anh đi hoài àh? Tháo bột nhưng tay còn yếu, nghe ng ta nói phải ít gì cả năm sau mới như cũ’, mình nói
    - ‘ai nói?’, em hỏi liền
    - ‘bác sĩ nói’, mình trả lời tỉnh queo. Lúc này mình leo lên xe em ngồi
    - ‘uh,cho ngay cái tên bác sĩ’, em nói, bắt đầu cho xe chạy
    - ‘lấy tên làm gì?’, mình hơi ngạc nhiên hỏi
    - ‘em tới đốt nhà chứ chi, bác sĩ nói láo, hahaha’, em cười giòn tan. Mình nghe tiếng cười ấy vỡ rụm ngọt ngào. Mình thấy hạnh phúc
    - ‘giang hồ ha’, mình nói rồi cười vì cái độ tinh nghịch của em.
    - ‘anh ơi anh’, tiếng em nói , tự dưng lại chùng xuống. Mình chẳng biết có chuyện gì
    - ‘sao?’, mình đáp lại tiếng gọi của em
    - ‘nếu ngày nào đó em gọi mà chẳng nghe tiếng anh đáp thì sao?’, em gia sư nói, hôm nay không biết có gì mà em như thế.
    - ‘ko có chuyện đó’, mình nói chắc nịch
    - ‘chắc em sẽ chơ vơ, độc hành …haha lại nói nhảm. Cấm hỏi em bị sao? Em ko sao hết’, em nói liền 1 mạch, như thể nói chính với bản thân. Bấc giác mình thấy đau lòng
    - ‘ăn sáng đi đói bụng quá’, mình lảng qua chuyện khác. Rồi anh sẽ cùng em bước tới, đừng lo quá cô gái nhỏ
    - ‘heo ăn gì?’ em hỏi mình
    - ‘thế nào cũng nói ăn gì cũng đc, anh dễ nuôi’, em nói tiếp, em làm như em rất hiểu mình. Thân quen tới mức cảm giác ngưng đọng sâu lắng
    - ‘biết luôn ta, vì anh ko nghĩ ra được gì khi anh ở cạnh em’, mình nói với em.
    - ‘sến quá, ko biết nói ko biết, màu mè,’, em nói xong lại cười. Em như trở lại ngày đầu, cô gái lém lỉnh và đáng yêu. Dù thì chính em rõ nhất tim em đang đau.
    - ‘chiều nay mình gặp nhau đi em?, anh tháo bột rồi anh qua chở em. Mình ra cánh đồng chơi’, mình nói với em
    - ‘sao tự dưng ra cánh đồng?’, em hỏi mình
    - ‘cái ngày anh gãy tay là ngày anh tính chở em đi cánh đồng, đợi lắm mới tới ngày tay khỏe, anh phải chở em đi chứ’, mình nói đơn giản. Mình vẫn thấy có lỗi vì ngày đó để em đợi
    - ‘thôi, để mai mốt khi thật bình yên, em với anh lại ra đó’, em nói nhanh và tỏ ra hoàn toàn vui vẻ
    - ‘thì cứ đi chơi thôi mà’, mình nói, thấy hơi lạ
    - ‘chiều nay đi nhậu đi, muốn có chút men quá, haha’, em gợi ý nói. chuyện buồn lại đến chăng?
    - ‘uhm, chiều tối đi nhậu’, mình nói. Lần này là lần thứ hai mình và em đi nhậu đúng nghĩa là ra quán, uống vài chai bia và nhâm nhi mồi. Nhớ lại lần đầu mình cùng em đi nhậu, em có thói quen khui liền 1 lúc 5 chai bia. Cách uống cũng rất hào sảng và tự nhiên, như 1 người đã làm bạn với men bia. Tửu lượng uống của em có lẽ tốt hơn mình, đôi lúc nhớ lại cái cảnh ngày hôm ấy mình thấy ngay từ đầu đã có nhiều chuyện ko hay. Nhưng mình chưa từng hối hận vì dấn thân vào, kể từ lúc mình thấy cô gái nhỏ gầy thả khói điệu nghệ trong quán bar và nhấp rượu chuyên nghiệp một cách bất cần đời.

    Em chở mình tới trường học rồi em đi học
    “ em ngoan , em ngoan, đời vẫn cứ thế vẫn cứ tiếp tục”
    Chẳng biết sao sáng nay đc nghỉ tiết, mới học có tiết thầy nói có việc cho nghỉ mất tiêu. Cảm giác đi học mà được nghỉ nó sướng gì luôn, mấy thằng bạn về hết còn mình với thằng bạn người gốc bắc ở lại do mình nài nỉ nó ở lại chơi với mình trong thời gian mình chờ em gia sư tới rước. Mình và nó ra quán cà phê vỉa hè ngay gần sát ngoài cổng trường ngồi. Gọi li cà phê đá cho mình và sting dâu cho nó. Mình và nó tán dóc với những thứ vô thưởng vô phạt, mình chưa từng kể chi tiết hay rõ ràng cho nó về chuyện tình yêu của mình, mình cũng chẳng nghe nó kể về chuyện tình yêu của nó ngoài mấy cái chọc gái tán gái linh tinh thì chẳng có gì đáng kể. Ngồi nói chuyện với nó chán mình và nó trở vào trường mở lap chơi.
    Mình với nó đang mờ máy thì mình có điện thoại của nhỏ Nhung, cũng khá lâu rồi mình ko thấy nhỏ liên lạc như nhiều lần. Chuyện bây giờ mẹ mình chẳng còn nhắc tới nhỏ Nhung nữa cũng chẳng còn ép buộc mình, mình thì chuyện gì qua rồi cũng cho qua. Dù mình nhớ rõ mồn một gương mặt của Nhung trong cái hôm sinh nhật và cái bữa ở nhà mình mà xưng mày tao với mình
    - ‘alo’, mình trả lời bằng giọng bình thường
    - ‘lâu quá ko gặp anh, anh khỏe chứ?’, giọng nhỏ Nhung nhỏ nhẹ trong điện thoại. Cứ mỗi lần nhỏ này xuất hiện là mình có cảm giác không ổn lắm. Con gái quá kiêu kì và toan tính thực ra không hề tốt, hoàn toàn ko.
    - ‘anh khỏe, em sao rồi?’, mình hỏi lại xã giao, dù gì thì công việc của mẹ mình còn dính liền với mẹ nhỏ Nhung
    - ‘em buồn lắm sau ngày đó em hối hận lắm, anh cho em xin lỗi nha’, nhỏ Nhung nói vẫn chất giọng nhỏ nhẹ nhưng lần này thêm chút sầu thảm.
    - ‘có gì đâu, chuyện qua rồi mà’, mình nói, hơi thấy ngại dù là nói chuyện điện thoại thôi
    - ‘anh hết giận rồi àh?’, nhỏ hỏi lại mình
    - ‘có giận gì đâu em, hi’, mình nói lại
    - ‘thế tôi đi cà phê với em đi, giờ ko làm ng yêu thì làm bạn mà’, nhỏ Nhung nói liền. Mình biết ngay là có chuyện, mình còn gặp lại nhỏ để làm gì đâu.
    - ‘tối anh có hẹn rồi, chắc hẹn em khi khác’, mình chối liền.
    - ‘dạ thôi’, nhỏ Nhung có vẻ tiu ngỉu rồi thôi. Mình cup máy và vào facebook, tự dưng muốn vào face nhỏ Nhung xem thử, cái tên nhỏ xuất hiện ngay đầu danh sách bạn bè của mình, chẳng biết kết bạn từ khi nào luôn
    - ‘nhỏ nào nhìn ngon vãi’, thằng bạn người gốc bắc mình chen vào.
    Mình lội wall nhỏ thì có mấy stt chẳng ăn nhập với mấy cái hình chụp kiểu bây giờ, chụp hình mà còn thêm tờ giấy ghi chữ gì đó. Mình theo thói quen click vào tấm hình thì bắt đầu là tấm hình nhỏ đang ngồi cạnh chậu hoa, click tiếp vài tấm, mình thấy có tấm hình nhỏ Nhung chụp trong phòng, tay chạm vào khung ảnh để trên bàn. Mình tự dưng căng mắt nhìn người trong khung ảnh: Đó là D, mình tin chắc là gương mặt đó. Mình hoảng hốt đánh rơi cả cây bút xuống. Lạy trời, thế là thế nào? sao lại như thế. Thế là D có liên quan tới Nhung, và nếu thế chắc chắn Nhung biết em gia sư. Mình tìm kiếm gần như mọi ngóc nghách từ face nhỏ Nhung và lần tìm ra thêm face của thằng D.

    Dòng status ghi kèm trong tấm hình nhỏ Nhung chụp có khung ảnh của D là như thế này : ‘ em gặp rồi đợi, đợi anh mãi mãi, tình chúng ta giống như vòng tròn lẩn quẩn’. Mình mơ hồ như kẻ bị ai nện 1 cú vào đầu, mọi chuyện trùng hợp đến đáng lo. Sao mọi thứ dạo gần đây xuất hiện trước mình đều có liên quan và mắc xích với nhau. Nhỏ Nhung tới nhà mình cùng với mẹ, mẹ mình ra sức gán ghép cho mình trong khi mình và nó chưa từng quen, rồi chuyện nhỏ bày đủ trò, rồi D xuất hiện đầy lằng nhằng. Mình bây giờ phải linh hoạt hơn, cẩn thận hơn và thông minh hơn. Mình tự hỏi là có lí do gì cho tất cả những thứ này xảy ra, chẳng phải phim nên chẳng ai đủ rảnh để đi làm những thứ lằng nhằng, trừ khi kẻ đó hoang tưởng hay có nguyên nhân gì mình chưa rõ. Mình chỉ đi tới thôi cũng khó khăn đến thế sao?

    Trưa em gia sư chở mình về, mình có hẹn với bác sĩ chiều 2h mình tháo bột. Do chiều nay em gia sư bận việc nên mình tự đi tháo bột, thật ra tay mình khỏe lâu rồi nhưng vẫn để đúng ngày cho tay khỏe và cứng cáp trở lại. Mình về nhà thì mẹ đang ngồi ăn cơm ở nhà bếp trên cái ghế mọi ngày mẹ ngồi. Mình cũng ngồi vào bàn ăn cơm, tự dưng muốn biết sao mẹ mình làm mai nhỏ Nhung cho mình trong khi trước đó chẳng hề đá động gì.
    - ‘ủa mẹ, sao hồi xưa mẹ làm mai nhỏ Nhung cho con?’, mình hỏi thẳng, mình tỏ ra hết sức bình thưởng. Mẹ mình nhìn mình, cầm li nước uống rồi chậm rãi nói
    - ‘mày có thích đâu mà giờ hỏi?’, mẹ mình hỏi
    - ‘thì tự dưng con thắc mắc’, mình trả lời vui vẻ
    - ‘tao biết Nhung hồi lâu rồi, thấy nó cũng xinh xắn dễ thương lễ phép nên tính làm mai cho mày, mày lại đi thích con nhỏ ko ra gì’, mẹ mình nói dần gay gắt, mình bắt đầu phát cáu vì mẹ. Mẹ chưa từng cố hiểu em gia sư nhưng cứ nói về em 1 cách gay gắt, mình thấy thương em gia sư.
    - ‘hôm bữa mẹ ko nghe nó nói hả sao giờ mẹ còn khen’, mình bình tĩnh hỏi mẹ. Cái hôm mình và nhỏ Nhung cãi nhau, mẹ mình có chứng kiến, mình biết mẹ cũng ngán nhỏ Nhung từ đó, nhưng mẹ vẫn ko thể chấp nhận em gia sư. Xét cho cùng mẹ có lí của mẹ, vì quanh em có quá nhiều tai tiếng nhưng mà đôi khi con người ta ko nên tin những thứ chỉ nhìn bằng mắt rồi phán xét mọi thứ
    - ‘thôi dẹp’, mẹ nói rồi đứng lến vỏ vào phòng, mẹ mình cũng ăn xong. Đúng là tình hình căng thẳng, mình cũng chẳng dò hỏi được gì từ mẹ. Nếu cố nói thêm nữa có thể tình hình căng thẳng thêm nữa.
    Mình cũng ăn xong rồi đứng lên vào phòng. Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi. Mình lại vào wall của D xem, vì không kết bạn mà D chỉ public những thông tin cho bạn bè nên mình ko xem đc gì từ wall của D. Mình tạo thêm cái face khác để kết bạn với D vì nếu là face mình bảo đảm D sẽ biết. Làm xong face mới, đợi D accept.

    Mình tháo bột nhanh lắm, càm giác tay mình lạ lẫm. Mấy bữa này làm gì cũng 1 tay giờ có 2 tay lại, thấy lạ lạ. Mình thấy vui nhiều lắm.

    Tối, 6h mình qua nhà em gia sư. Chọn cho mình chiếc áo sơ mi màu đen sọc và quần jean. Mình hào hứng chạy xe qua nhà em gia sư. Lâu lắm mới bắt gặp cảm giác em đứng ngay trước hẻm đợi mình. Em gia sư mặc chiếc váy ngang gối và áo kiểu màu tím đậm ôm sát cơ thể, em mang đôi dày cao cùng màu với màu áo và túi nhỏ màu trắng. Nhìn tổng thể em rất dễ thương.
    - ‘em quen nhìn anh trong bộ dạng tay bó bột rồi, nhìn ngộ quá’, em nhoẻn miệng cười rồi nói. Tay em chạm vào cái phần tay bị bó bột trước đây của mình, em cứ luôn miệng nói thấy kì. Dạo mình bó bột em cũng hay mân mê tay bó bột của mình.
    - ‘giờ em muốn nhậu gì?’, mình hỏi em, nhìn môi em cứ chúm chím cười, chẳng biết vì yêu đời hay lí do gì .
    - ‘ăn lẩu hay gì đi anh? Em đói’, em leo lên xe, gác đầu vào 1 bên vai mình như nhiều lần. Em hơi lim dim mắt, lâu lắm mới thấy cái điệu bộ này của em khi đói bụng.
    Mình chạy mất 2 vòng mới tìm thấy quán mình và em có vẻ ưng ý, quán đó nằm trên đường S, quán bán nhiều loại lẩu và khá đông khách. Giờ này tan tầm chắc nhiều người ghé vào nhậu. Nhậu trở thành văn hóa với nhiều người Sài Gòn, các quán nhậu ở Sài Sòn cũng rất đông đúc và mọc nhiều như nấm sau mưa. Nhiều người không quen chắc nghĩ sài gòn là nơi thảnh thơi nhất thế giới, nơi mà các ngày trong tuần quán nhậu đều chật kín. Mình và em gia sư chọn 1 quán nằm trong góc, em gia sư gọi liền 5 chai bia. Cũng cái kiểu khui cùng 1 lúc 5 chai, sau đó mình và em gọi lẩu cá điêu hồng.
    - ‘này là lần thứ 2 mình nhậu kiểu này ha’, em cười nói. Tay nhấc chai bia rót đầy cho mình và li của em
    - ‘uhm, lần này khác chút là anh là người yêu em’, mình cười nói sau em với mình cạn li. Lần này tất nhiên ko phải cảm giác e dè nhưng nó vẫn là quan sát cô gái ngồi đó, ráng tìm trong đôi mắt cô ấy thứ gì cô ấy muốn giấu và muốn hiểu lắm thứ tâm trạng trong cô ấy chất chứa. Mình chẳng biết sao nhưng hôm nay có cảm giác hơi lạ, kiểu như có chút gì đó ở em tràn qua mình. Đơn độc? Mệt nhoài hay sốc nổi?
    - ‘100%’, em nói rồi miệng cười to hết cỡ. Mình nhìn thứ trong đôi mắt đó ko phải là vui. Em lần này có như lần trước, tìm hơi men để dễ dàng nói thứ muốn nói. Em nói là tự em, chính em sẽ cùng mình đi tới, mình sẽ biết tất cả. Bí mật là thứ nhiều rắc rối và muốn thôi những rắc rối chỉ còn cách cho chúng ko còn là bí mật nữa.
    Mình cạn li cùng em, người phục vụ dọn lẩu ra thì mình và em kịp uống hết chai bia.
    - ‘ko say ko về?’, em cười nói. Có men bia cách nói chuyện của em khác hơn xíu
    - ‘ohm, ko say ko về’, mình nói chiều lòng em nhưng mình cũng uống chừng mực để có gì lát chở em về
    - ‘em ghét anh’, em nói rõ ràng rành mạch, mình mở to mắt nghe. Hơi ngạc nhiên nhưng mình nghe tiếp
    - ‘uhm, yêu em’, mình nói, việc của mình trong tối hôm nay là đợi em mở lòng, em kể và chỉ vậy thôi
    - ‘em ghét anh vì anh ko như mấy thằng khác, khiến em lung lay. Shit’, em nói, chưa ăn gì mà chai bia thứ 2 đã cạn. Ừ, mình hiểu, đơn giản là em muốn nói. Mượn bia chút dũng khí để nói, bám víu vào bia để nói những thứ em muốn nói nhưng ko dám. Mình chỉ gật đầu nhẹ đáp
    - ‘em nói nha, mới 2 chai thôi nhưng để em nói, thử 1 lần đơn giản là 1 người ko quá nhiều suy nghĩ’, em nói với mình. Nghe những lời đó tim mình như thắt lại, đau buốt
    - ‘em cần nói thì em nói, anh luôn sẵn sàng nghe’, mình nói câu đơn giản
    - ‘em thật ra ko đàng hoàng như những thứ anh nghĩ đâu, em thề đó, khốn kiếp cực kì’, em nói. Em nói câu đó hẳn em đã dằn vặt rất nhiều
    - ‘em với ai đó thế nào anh ko quan tâm, anh chỉ quan tâm em như thế nào với anh’, mình nói .Tới mức này rồi, mình chẳng cần quan tâm ai khác ngoài tình yêu của mình
    - ‘ohm, hihi, nói nghe đơn giản, nhưng thôi vì anh ko hiểu nên anh nói thế, để em nói anh hiểu’, em nói, lại uống cạn li. Mình ko cản em vì em muốn uống, mình biết thế và mình chỉ đơn giản để em làm thứ em muốn. Như nói những lời mà từng từ từng từ siết chặt tâm can em.
    Chỉ là mình ko hiểu, còn thứ gì nghiêm trọng và kinh khủng hơn những thứ mình biết
    - ‘dẹp hết’, tiếng bàn bị lật tung lên. Mọi thứ đồ trên bàn văng tung tóe, cả nồi lẩu, nước nóng Mình đứng bật dậy, mình chằng biết HA xuất hiện từ bao giờ và sao hắn dám hành động như thế. Em gia sư cũng bật dậy đứng ra phía sau, đầy hoảng hốt
     
  2. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    mai cÓ chap mỚi nhe mn ^^
     
  3. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    Update ngày 4/9/2012: tiếp thứ ba, ngày thứ 37 yêu nhau

    Hắn xống xổ tới với gương mặt bặm trợn, khách trong quán la ỏm tỏi rồi những người ngồi bàn gần đó né sang 1 bên. Cảm giác trong mình như cái pít tông bị nén 1 đầu. Em gia sư đứng 1 góc, thẫn thờ, tay em buông thõng xuống như hoàn toàn tuyệt vọng.
    - ‘mày làm cái chó gì thế?’, mình quát lên, tới mức này mình hết nhịn nổi rồi. Mình nhìn thẳng mặt nó, mình tin mặt nó với mặt mình lúc đó đỏ gay, mình nghĩ ít nhất nó đã nốc cả đống bia rượu. Sao nó biết mình và em gia sư ở đây? Sao nó tới đúng lúc và hành động điên loạn như thế? Mình nhớ lại những thái độ trước đây của HA, có thể hắn nông nổi nhưng ít nhất còn 1 chút gì đó gọi là tôn trọng em gia sư và sợ tình trạng giữa em và hắn tồi tệ hơn. Chẳng biết sao hôm nay hắn như thế, mình nghĩ chắc chắn có thứ gì tác động vào.
    - ‘đi, đi, dẹp hết đi’, hắn nói lè nhè và nắm tay em gia sư lôi đi. Có phải hắn đơn giản là kẻ điên tình và bị ai đó tác động??? Mình chạy lại đẩy hắn ra, em gia sư thì rung lên, vì sợ? vì nóng? Vì đau hay mệt nhoài. Mình thấy thương em vô hạn.
    HA lúc này ngã sóng soài, nhưng hắn đứng dậy cũng rất nhanh. Tới đây thì mình chắc chắn hắn xỉn. Mình ôm vai em gia sư để em trấn tĩnh, mình cảm thấy mệt nhoài.
    - ‘tao muốn nói chuyện đàng hoàng’, tiếng HA nói, mình nghĩ chính hắn cũng đang thấy mệt. Mình bỏ lơ hắn và mang em gia sư đi. Mình biết với hiện trạng này có nói gì cũng ko ăn thua. Mình và hắn sẽ nói chuyện sau. Dù mình muốn biết sao lại như thế.
    Mình đứa em gia sư ra gần tới cửa thì ông chủ quán chặn đầu đòi mình thanh toán tiền, mình nán lại thanh toán thì thằng HA nhào tới, kéo em gia sư chạy mất, mình nắm tay em kéo lại. HA như con thú điên, hắn hành động thứ hắn chẳng còn biết đó là gì. Mình điên tiết nhào tới đấm thẳng 1 cú ngay vào giữa mặt nó, nãy giờ mình đã ráng kiềm nén cho khỏi xảy ra xung đột, tay mình vừa mới lành mà đã có việc dùng. Ông chủ quán lẩu sau khi lấy tiền thì nhanh chóng đẩy mình , em gia sư và HA ra khỏi quán. Tiếng mọi người bàn tán, tiếng người phụ nữ chửi xa xả hay tiếng nhân viên dọn dẹp. Quán nhậu đích thực là nơi phức tạp, đầu óc mình khi ấy lẫn lộn bởi nhiều âm thanh chát chúa. HA vẫn bám theo mình sau cú đấm đó. Mình nắm thật chặt tay em gia sư, dẫn ra hướng để xe.

    Như đã kịp trấn tĩnh em rút tay ra khỏi tay mình, rất nhanh .Mình tự hỏi cảm giác đó như thế nào? ừ giống như hụt hẫng, cả trăm thằng HA, hay 1 đống thằng D thì cái hành động rút tay ra khỏi tay mình vẫn khiến mình hụt hẫng và lăn tăn nhất. Mình hơi ngỡ ngàng nhìn em rồi mình bình tĩnh lại, em chỉ vì quá hoảng sợ và quá mệt mỏi. Có lẽ em muốn chấm dứt mọi thứ, ngay tại đây hay em muốn giải quyết êm thấm. Em dù như thế nào cũng chỉ là cô gái nhỏ, mà mọi thứ trước mắt hình như là quá sức
    - ‘để em nói chuyện với HA, 3 người nói chuyện đi’, em nói dứt khoát, mắt em ráo hoảnh đến vô hồn. Mình ko biết con người ta đôi lúc sống vì thứ gì? Lòng vòng và lẩn quẩn
    - ‘giờ nó xỉn nói đc gì mà nói, khi khác nói’, mình kiên quyết nói. Mình nắm lại tay em
    - ‘và cấm em ko rút tay ra khỏi tay anh’, mình nói to nhấn mạnh và đanh thép, chẳng biết sao mình nói như thế. Chỉ là trong khoảnh khắc điên loạn xoay vần đó mình ko cho phép em rời bỏ mình hay bất cứ hành động mang tính chất như thế. Cả em , HA, D hay bất kì ai khác cũng ko có quyền đó.
    - ‘để em nói, ko nói bây giờ mãi mãi em ko thể nói’, em nói như van nài, mắt em đục buồn nhưng ko khóc. Mình sợ khi thấy con gái khóc, nhất là em vì cảm giác có lỗi và bất lực nhưng trong lúc ấy mình muốn em khóc, mình mong muốn thấy giọt nước mắt lăn trên má em, để mình biết ít nhất em còn ổn, 1 chút yên ổn nhỏ thôi.
    HA đứng cách mình và em độ 3 bước chân, cái gương mặt đỏ ngầu vì rượu hay vì tức giận. Em gia sư bước lại gần HA, mình bước theo. Tay mình vẫn nắm chặt tay em, trời thì lác đác mưa. Hình như ông trời rất quan tâm tới chuyện của mình, ông hay cho mưa rơi lúc gặp chuyện như thể ông tin như thế chuyện tình này bi thảm hơn.
    - ‘đi đâu nói chuyện đi,anh chưa xỉn tới mức như anh hành động đâu’, em gia sư nói với HA, giọng em lạnh như băng và có vẻ mắt em nhìn mọi thứ xung quanh tốt hơn mình
    - ‘uhm, đi’, HA trả lời, mắt hắn vô hồn và vương chút bất cần. Chuyện hình như quá kịch, mình ngỡ ngàng . Cách đây vài tháng, mình vẫn chỉ là đứa sống qua ngày với những chuyện linh tinh và cuộc đời ko có nhiều biến cố. Tới hôm nay thì quá nhiều biến cố
    Mình chạy lại dắt xe, HA cũng dắt xe của hắn, rồi mình chở em gia sư đi trước hắn đi đằng sau, tìm 1 quán cà phê để nói chuyện. Mình muốn mọi thứ chấm dứt nhanh chóng và trời thì đang lác đác mưa nên mình tắp đại vào quán gần đó. Quán nhỏ và vắng khách, nhìn quán đơn giản như những quán cà phê khác. Mình nghe tiếng nhạc của bài Touch by touch vang lên. Bài nhạc này lâu lắm mình chưa nghe, có cảm tưởng như hôm nay mới là ngày mọi thứ chính thức bắt đầu.
    Cả 3 người lần đầu giáp mặt là ở nhà em gia sư, lần này là lần cả 3 sẽ cùng nói chuyện. Chọn 1 chiếc bàn ngay phía ngoài vừa vào là thấy, chiếc bàn bằng kiếng hình chữ nhật và những chiếc ghế mây, mình và em gia sư ngồi cạnh nhau, tay vẫn nắm chặt tay nhau còn HA thì ngồi đối diện, tất nhiên cuộc nói chuyện này chẳng ai vui vẻ gì, chỉ là bất đắc dĩ phải nói vì muốn giải quyết ngọn ngành

    Mình trong tâm trạng lo lắng của thằng chờ nghe mọi thứ, ko phải là hồi hộp mà vì nghĩ tới cảm giác của người mình yêu. Sợ đó là quá sức với cô gái nhỏ bé của mình, sợ khi lời đã nói ra, thì mọi chuyện sẽ đi xa hơn. Con người ta có lòng tự trọng, sự tự ti và đôi khi vì sợ ko xứng hay ko đáng người ta sẽ lấy làm lí do để rời xa nhau. Mình chẳng biết cái thứ sắp nói là như thế nào chỉ biết hình như là khó nói

    Em gia sư, 1 tay trong tay mình, 1 tay em nắm chặt. Mặt bình thản đến lạnh lùng, vì em quen rồi hay vì em sợ hãi. Mình thấy thương bản thân mình và vì thế mình thương em. Coi ai đó là cuộc sống là như thế đó, là nhìn về người đó và quan sát, là đau khi ng đó đau, là cảm giác như nếu ko có người đó, bản thân sẽ sống rất khổ sở.

    HA, trên mặt hắn còn vết do tay mình để lại, hắn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh tanh và có vẻ hững hờ căm tức. Mình có cảm giác cái hành động hắn lật cái bàn và hét lên như nãy là có ai đó tác động, ai đó nói gì đó và khiến hắn điên lên. Mình linh cảm có bàn tay D nhúng vào chuyện này, vì D là người khó lường nhất, ngay cả nhỏ Nhung cũng liên quan tới D. Đời là điên, ảo, thực , mơ, cảm, lẫn lộn và hòa quyện.
    - ‘sao anh biết mà tơi?’, sau khi người phục vụ bưng 3 li cà phê ra thì mình nghe giọng em gia sư nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Em gia sư hỏi HA. Đúng là việc hắn đến và tới hơi khó hiểu
    - ‘chuyện đó quan trọng àh? Sao em làm thế?’, HA nhấc mặt hỏi, cái kiểu nói chuyện như nhiều lần mình thấy. Mình ngồi yên nghe.
    - ‘em làm gì, em đã chẳng muốn dính dáng gì với anh thì em làm gì nữa’, em nói liền. Đúng là có hiểu lầm gì đó giữ 2 người, mình tin chắc có người đã tác động vô HA
    - ‘vậy đứa nào đưa cái clip đó cho thằng chó D’, thằng HA nói khá to, chuyện lại liên quan tới clip. Mình đâu thể biết rằng cái clip đó mình là người biết được mặt trái của nó. Gương mặt HA tỏ rõ vẻ thất vọng đến giận dữ. Mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ đỏ gay
    - ‘ko phải em, clip đó em giữ mà đưa nó làm gì, anh nghĩ gì vậy?’, em gia sư nói, em khá hoảng khi nghe những thông tin đ1o nhưng kịp đính chính ngay.
    - ‘ko phải em cố tình bêu xấu anh àh, còn đi nói với ba mẹ anh. Chơi chó thế’, tiếng HA nói, mình chẳng hiểu rõ sự tình nên ngồi nghe mà cái tò mò dâng cao cùng sự đau lòng theo em gia sư.
    - ‘anh khùng hả, tôi làm mấy thứ đó làm gì?’, em hỏi lại HA, giọng điệu em đanh thép và ko chịu thua. Nghe giọng thế nhưng mình biết là em mệt mỏi, tiếng hơi thở trút qua từng câu nói nặng nhọc như 1 người cố gắng xoay sở mọi thứ đến mức quá sức.
    - ‘dẹp mẹ nó đi, xạo chó, vậy đứa nào làm mấy thứ đó’, thằng HA nói, có vẻ như chuyện này tác động khá nhiều đến HA.
    - ‘ai nói với anh gì?anh bình tĩnh kể đầu đuôi để mình giải quyết? sao anh biết em ở quán này’, em gia sư sau khi nhăn mặt giận giữ, em bình tĩnh hỏi. Chắc em cũng muốn biết rõ tình hình. Mình siết chăt tay em như nói cho em là mình sẽ bên em và ủng hộ em. Tay em dù mình nắm chặt thì vẫn lạnh toát. HA cầm li nước trà dốc cạn, có vẻ hắn ta cũng đang hết sức kiềm nén lại. Không biết là chuyện gì mà có vẻ kinh khủng đến thế
    - ‘em ko đưa nó phải ko?’, HA hỏi lại như muốn chắc chắn
    - ‘ko. Em điên hay sao mà đưa?’, em gia sư nói liền. Mình và em cũng uống li trà. Nãy giờ mình chưa nói gì chỉ ngồi nghe thôi
    - ‘ohm, nãy D gặp anh, nó nói mấy chuyện liên quan tới chuyện tụi mình . Nó chỉ anh tới quán này…’, mình nghe tới đó thì HA im bặt vì em gia sư có điện thoại. Hắn như chờ để em gia sư nghe xong điện thoại và nói tiếp. Đúng là có dính tới D, mình đã biết D nguy hiểm nhưng ko nghĩ tới mức đó vì mình ko hiểu lí do gì hắn hành động như thế, như mọi thứ được sắp đặt và đầy kịch tính. Chỉ đơn giản đó là vì 1 cô gái???
    “ yêu có hai loại, 1 loại chấp nhận thương đau và quên đi, 1 loại thì cố tranh giành cho bằng được, coi việc có ng mình yêu làm lẽ sống”. Mình nghĩ thế rồi tự động sắp D vào loại thứ 2, chỉ là sao hắn xuất hiện vào đúng lúc như thế? Hắn thần thông quảng đại tới mức biết mọi thứ ư???
    - ‘điện thoại của chị ?’, em gia sư nói với mình, miệng em hơi nhoẻn cười. Nhìn em quá mệt mỏi. Mình nhìn em cười, HA thì mắt nhìn về hướng khác và uống nước liên tục. Cô gái phục vụ rót trà liên tục, mình nghĩ chắc cô gái ấy phát bực vì HA, còn HA cứ uống như thể đang có ngọn lửa trong lòng và hắn cần uống nước để dập tắt bớt ngọn lửa đó.
    - ‘dạ alo’, em gia sư trả lời, nghe rất lể phép. Tóc em lúc này em vén qua 1 bên, có vài lọn quạt thổi bay phơ phất.
    - ‘dạ dạ, ở đâu chị?’, em hoảng hốt liền, em gần như đứng bật dậy, mình chẳng biết tin gì trong điện thoại khủng khiếp thế. Chỉ biết là bão tố sẽ đến sau khi trời kéo mây đen ùn ùn kín trời.
    - ‘em biết rồi’, em gia sư trả lời và đầu thì gật lia lịa. Cúp liền điện thoại mặt em ko còn chút máu vì hoảng, mắt em đầy vẻ hoảng hốt tột cùng.
    - ‘mẹ em đang nằm viện rồi, chở em tới bệnh viện đi’, em nói với mình. HA đang uống nước cũng bỏ li nước xuống, mặt hắn ta chắc giống mình. Đầy ngỡ ngàng vì những tia ương cứ nối tiếp nhau
    - ‘đi đi’, mình đáp lại và đứng lên khi em gia sư đứng lên
    - ‘tính tiền đi’, HA nói to.
    - ‘mày với Linh đi trước đi, tao tính tiền cho’, nó nói, vẫn với gương mặt lạnh tanh. Đầu óc lúc đó mình chẳng nghĩ gì nhiều, mình đi nhanh ra phía bãi giữ xe. Câu chuyện sắp được mở lại bị đóng lại. Đời oan trái hay trêu chọc người khác.

    Leo nhanh lên xe mình, em gia sư ôm mình như kiểu em tìm 1 chỗ dựa, đầy mệt mỏi
    - ‘nhanh đi anh’, em nói thì thào
    - ‘ không sao đâu, yên tâm đi’, mình nói với em và cho xe chạy nhanh. Mình ko hỏi em nhiều về tình hình mẹ em, vì mình biết em đang hoảng loạn. Chỉ là mình từng nghĩ mối quan hệ mẹ con của họ không tốt lắm và khi nhìn thấy hình ảnh này của em gia sư. Ôm mình nhưng 2 tay em bấu vào nhau, gương mặt thì như không còn giọt máu. Em đầy bấn loạn và hoảng hốt. Mình biết em sợ mất người thân tới nhường nào, nhìn thấy mẹ rồi ba lần lượt qua đời trở thành nỗi ám ảnh của em.
    “thì em vẫn chỉ là cô gái đơn độc, em sợ hãi cảm giác mọi người bỏ đi mất, em ghét phải ở 1 mình, em khao khát cái gọi là tình thân tới mức dù đau khổ mệt mỏi hơn thế em vẫn phải bám trụ, con người luôn có lí do cho những việc làm của họ”

    Chạy tới bệnh viện, gửi xe xong xuôi mình và em chạy thẳng vào hướng những phòng bệnh. Có lẽ tình hình ko nặng lắm chứ nếu ko đã ở phòng cấp cứu. Mình vẫn chưa biết mẹ em gia sư bị gì
    - ‘mẹ sao vậy chị?’, em gia sư chạy nhanh lại chỗ chị Q đang ngồi, chị ngồi cạnh giướng bệnh, trên giường là mẹ của em gia sư. Mắt bác ấy nhắm nghiền và thở, thấy hoàn toàn bình thường như đang ngủ
    - ‘nãy mẹ tăng xông nên ngất, chị mang vào đây’, chị ấy nói. Ánh mắt chị lơ đãng, tự dưng trong mình có linh cảm gì đó ko đươc hay cho lắm. Nhưng nghĩ đó là vớ vẩn bậy bạ nên mình quăng sang 1 bên.
    - ‘vậy bác sĩ nói sao?’, em gia sư hỏi, mắt em nhìn mẹ mình, vẫn chưa hết đau đớn và lo sợ.
    - ‘bác sĩ nói nghỉ xíu về àh, ko sao đâu mà dặn mẹ giờ ngày nào cũng phải uống thuốc’, chị Q nói chậm rãi, điềm tĩnh. Em gia sư như thở ra.
    - ‘anh về đi, lát em về taxi chung với mọi người, cám ơn anh nha’, em nói với mình khi dẫn mình ra phía ngoài. Mình còn muốn ở lại đâu muốn bỏ về
    - ‘thôi, lát em về anh mới về, ở lại anh mới yên tâm’, mình nói với em gia sư. Cái lúc này là lúc em cần mình mà mình bỏ về thì ra gì
    - ‘thôi, về đi, em tự về đc, có gì em gọi’, em nói, cười vui vẻ. Cố tỏ ra bản thân ko sao, giả bộ cứng rắn
    - ‘ko’, mình vừa nói vừa lắc đầu kiên quyết. Chí ít mình phải thấy em về nhà mình mới yên tâm. Ngày hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá. Nếu mình quá vô tư và lơ là thì có lẽ mọi thứ càng ngày càng tồi tệ. Xét 1 cách nghiêm trọng thì người ta ở trong tối, mình ở ngoài sáng, mình chẳng thể làm gì ngoài cố gắng cẩn thận đâu. Có lẽ cũng phải xem vận may của mình trong chuyện này nữa

    Mình ở lại cùng em sau đó mẹ em tỉnh dậy và đi về, bác ấy cùng chị Q đi xe taxi, mình và em gia sư chạy liền theo sau. Vì trời tối muộn nên đường vắng và lạnh. Gió thổi lộng và to. Em ôm chặt mình có vẻ lạnh. Thỉnh thoảng mình thấy ánh mắt chị Q từ trong xe nhìn ra, có chút gì đó khó hiểu , tĩnh lặng và có chút gì đó ko vui.
    - ‘nhiều rắc rối hen anh?’, em hỏi mình như hỏi chính em
    - ‘cuộc đời mà em, rồi mọi thứ sẽ qua’, mình nói an ủi, thấy câu nói của mình nghe xàm gì đâu.
    - ‘uhm, em sẽ làm mọi thứ qua hết. Em sẽ làm đc’, em nói kiên quyết tỏ vẻ quyết tâm. Một con người có nhiều thứ tính cách, ai cũng thế. Nhưng hình như em gia sư có quá nhiều tính cách đan xen nhau

    Em về nhà rồi mình mới về nhà, khi này mình nhớ tới HA và những chuyện khi nãy. Mình rót li nước uống và tìm cách mắc xích mọi thứ lại cho dễ hiễu. D quen Nhung, Nhung lại được mẹ làm mai cho mình đúng lúc mình bắt đầu quen em gia sư. Rồi chuyện hôm nay D nói với HA là em gia sư đưa cho hắn cái đĩa gì đó, tới mức HA giận dữ và lao tới chỗ mình và em gia sư nhậu cùng nhau. Vấn đề là làm như thế nào D biết được mình và em gia sư ở chỗ đó và chỉ cho HA, chính mình và em gia sư cũng đâu có dự định sẽ tới đó trước nên việc đó hơi kì quặc. Là theo dõi hay còn 1 ai khác trong chuyện này mình chưa rõ.
     
  4. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    ‘Update ngày 5/9/2012: thứ tư, ngày thứ 38 yêu nhau

    Sáng thứ tư trời âm u, mình vô thức tỉnh dậy khi trời vừa tang tảng sáng, nằm trên giường nhìn ra cái cửa sổ nhỏ mình thấy màu xám trắng, không khí có vẻ có nhiều sương mù. Nhìn mờ mờ ảo ảo, bất giác mình liên tưởng tới cảm nghĩ của em gia sư về con đường phía trước, mờ mờ ảo ảo và làm thế nào để băng qua nó để thấy rõ hơn mọi vật. Đôi lần cuộc sống trở nên chông chênh và vô định , ai cũng thế và nếu kiên cường nhất định sẽ vượt qua…

    Sáng nay mình phải đi học 1 mình, em gia sư sáng nay nói nghỉ học ở nhà với mẹ. Nhớ lại thái độ của em gia sư tối qua, mình chợt nhận ra em ko chút hận thù hay căm ghét, tất cả những thứ em làm là khao khát yêu thương, em khao khát cái gọi là tình thân tới mức dù bị đối xử không tốt em vẫn ở lại
    “chuyện gì trên đời cũng có cái lí do của nó”, ngẫm lại câu này thật có lí, có 1 cô nhóc em gái từng nói cho mình câu này khi mà mình hỏi em ấy về những thứ đang diễn ra, em ấy nói mình cần nhìn thật sâu bằng tâm hồn vì thứ mình thấy bằng mắt chưa chắc đã tỏ tường. Nếu yêu đơn giản là bước tới, ít nhất thì sẽ không bao giờ phải hối hận. Mình khi thấy những thứ diễn ra quanh mình nói về em gia sư, mình cũng khó chịu và lăn tăn, nhưng kịp ngay đó, mình biện minh cho chính mình rằng em có lí do của em và điều đó đủ mình bước tiếp.

    Dạo này cứ như ông già, nhớ về những chuyện trong quá khứ, thỉnh thoảng còn nằm mơ về cái thời con nít, khi cha mẹ còn ở chung và mình được ngồi trước xe, ba ôm trọn trong lòng. Chẳng biết sao lại thế???

    Mình vớ lấy cái điện thoại, giờ đã 5h30 sáng. Vẫn như cũ là cái tin nhắn : ‘dậy đi ngủ như heo’ vào lúc 4h30. Suốt những ngày quen nhau hình như chỉ 1 lần giận nhau là em ko nhắn cái tin ấy, còn những ngày còn lại ngày nào cũng có, cái tin nhắn đơn thuần nhưng cho mình thấy mình ở trong em vẫn luôn có 1 vị trí nào đó. Mỉm cười vì tin nhắn, mình rep lại liền
    - ‘sáng rồi đó, anh cũng dậy rồi. Nắng lên xua tan sương mù và cả bóng đêm’. Có lẽ hơi sến nhưng mình muốn khích lệ tinh thần, cái tinh thần mình nhìn thấy rõ là đang mệt mỏi.
    Nhắn xong tin, mình thức dậy đánh răng, tính chạy bộ vài vòng và đi học. Cảm giác trong mình lúc này là : vì 1 ai đó mà cố gắng. Nên mình nhìn đâu cũng thấy hi vọng, nhìn đâu cũng tìm thấy niềm tin mọi thứ rồi sẽ qua. Cả D, cả mẹ hay những người tác động. Mình trở lên nhà, định nấu mì ăn rồi đi học thì thấy mẹ đang chuẩn bị chở thằng em đi học.
    - ‘good morning mom’, mình la to rồi cười khi mẹ nhìn mình. Mình biết là mẹ hiểu câu tiếng anh đó nên mắt mẹ mở to ngạc nhiên, chắc ngạc nhiên vì cái thái độ của mình.
    - ‘lo ăn gì rồi đi học’, mẹ mình nói và cùng thằng em đi xuống. Thằng Tuấn em mình thì mặt bơ phờ vì còn ngái ngủ, trường học nó có đồ ăn sáng nên hầu như nó chẳng bao giờ ăn sáng ở nhà, dạo này mình cũng ít nói chuyện với nó vì nó thường ở trong phòng mẹ hơn, trong đó đã có bàn riêng và máy vi tính dành riêng cho nó.
    - ‘yes sir madam’, mình nói và đi thẳng vào bếp. Tự dưng mình nghĩ nếu mình vui vẻ thì tình hình giữa mình và mẹ sẽ khả quan hơn, mẹ cũng ít gay gắt hay cấm đoán hơn.

    Trưa khi mình đi học về , mình chạy thẳng qua nhà em gia sư , mang cho em 2 cái bánh papparoti và li sinh tố bơ, mình chạy tới cổng nhà em, tính cho em bất ngờ thì mình thấy em đang đứng ngoài lancan lấy đồ gì đó. Nhìn thấy mình em hơi ngạc nhiên nhưng cũng kịp cười.
    - ‘vào nhà chơi đi anh?’, em nói với mình
    - ‘anh về luôn, qua đưa đồ cho em thôi’, mình nói rồi đưa bánh với li bơ cho em. Nếu trưa nay mình ko nói với mẹ là về nhà ăn cơm thì chắc mình ở lại chơi với em gia sư rồi. Nhìn em đứng ngay trước mặt mình, gần lắm. Em mặc chiếc váy xanh lơ lơ và tự dưng mình thấy nhớ em, nhớ da diết dù mình đang ở cạnh em.
    - ‘vậy về cẩn thận, về nhắn tin em nha’, em nói và cười với mình, nụ cười em trưa nay tĩnh lặng như mặt hồ yên ả
    - ‘uh, anh về nha’, mình nói và đưa tai bái bai em rồi mình rồ ga chạy về.
    Sau lưng mình nắng phủ lên em, mình nhìn qua kính chiếu hậu thấy em đứng nhìn mình cho đến khi mình đi khuất. Tự dưng lòng mình có cảm giác tiếc nuối.

    Mình về nhà thì mẹ mình đang dọn cơm, mình vào dọn phụ rồi ăn cùng
    - ‘ngày xưa mẹ quen ba sao?’, mình hỏi mẹ,vừa cười vừa nói rất tự nhiên, mình trước đây chưa từng hỏi mẹ về những chuyện này
    - ‘ba mày là bạn của bác Mai, nên quen’, mẹ mình hơi ậm ừ rồi trả lời mình, bác Mai là bạn thân của mẹ mình, bác tới giờ vẫn còn độc thân, cũng hay tới nhà mình chơi nhưng giờ bác ấy đã đi định cư nước ngoài. Mình nhìn mẹ, mẹ vẫn nhai cơm bình thường.
    - ‘kể rõ con nghe xem người ngày xưa yêu nhau thế nào?’, mình hỏi mẹ
    - ‘bác mai và mẹ bữa đó đi học về xe đạp hư, mà trời cũng khuya rồi nên bác mai nói hay là ghé vào nhà anh bạn ở gần đây rồi nhờ sửa xe và đưa về’, mẹ mình hồi nhớ lại, ánh mắt mẹ như có tia nắng
    - ‘hồi đó đi khuya sợ lắm, đâu như bây giờ’, mẹ mình nói tiếp
    - ‘rồi gặp ba mày, cũng bình thường rồi sau ổng tới ktx chơi hoài riết yêu luôn’, mẹ mình nói, hơi mỉm cười. Đúng kì thực kỉ niệm lúc nào cũng đẹp đến lạ thường.
    - ‘nghe nói ông bà ngoại ko chịu, sao ko chịu mẹ?’, mình hỏi mẹ, chuyện ông bà cấm thì mình cũng biết sơ sơ nhưng ko rõ nguyên nhân
    - ‘ông ngoại mày coi tuổi kêu ko hợp, nói vợ chồng sớm muộn li dị và ko hạnh phúc, thế mà giờ đúng thật’, mẹ mình nói, hơi cúi xuống chắc thoáng 1 chút đắng trong cổ họng mẹ.
    - ‘ko phải thầy bói đúng đâu’, mình nói bất giác với mẹ. Mình thoáng nghĩ tới chuyện tình của mình và em gia sư, cái chuyện tình mẹ cũng đang ra sức ngăn cản
    - ‘tất nhiên ko phải là thầy bói đúng mà vì ko thể hòa hợp nữa’, mẹ mình nói nghe đanh thép đúng kiểu của mẹ.
    - ‘ít gì mẹ cũng có 1 thời yêu mãnh liệt để ko bao giờ phải hối hận’, mình nói với mẹ, chẳng biết sao hôm nay mình ăn nói can đảm và giảo hoạt như thế, chỉ muốn mẹ hiểu, mình sẽ ngã hay gì gì đấy đau đớn hơn thì mình cũng lớn và có thể chịu chấp nhận. Mình tin mẹ sẽ hiểu
    - ‘lo ăn lẹ đi’, mẹ mình hơi im lặng rồi nói, sau đó mẹ ăn rất nhanh rồi bỏ vào phòng. Mình phải thuyết phục mẹ, nếu mẹ con hiểu nhau chắc chắn dễ nói chuyện hơn. Trong mắt những người mẹ, đứa con dù đã bạc đầu họ vẫn thấy chúng trẻ thơ, vì cảm giác của người mẹ là yêu thương, yêu thương đơn thuần và ko hề thay đổi, tình yêu thương đó cho tới lúc họ chết đi vẫn còn nguyên như ngày đầu.
    Mình ăn xong dọn dẹp và vào phòng ngồi ngay lên máy tính, log vào yahoo. Cái yahoo phủ bụi lâu ngày ko vào, thấy vài cái nick đang sáng
    - ‘dạo này sao rồi mày?’, nick của thằng bạn lâu ngày nhảy vào chat. Trong cái đám bạn mình chơi hồi cấp 3 thì hầu như chầu nào cũng có mặt thằng này
    - ‘anh khỏe, chú sao?’, mình hỏi nó
    - ‘đệt, chưa chết’, nó chat liền
    - ‘tối nay có kèo nhậu mày đi ko?’, nó chat tiếp
    - ‘nhậu đâu pa’, mình hỏi lại, kể ra lâu ngày chưa gặp bạn bè
    - ‘quán nhậu chứ đâu, cả đám thằng phúc , minh, lý cũng đi nữa đó’, nó nt
    - ‘dụ gì mà nhậu?’, mình hỏi lại
    - ‘thì anh em lâu ngày gặp thôi pa’, nó nt. Mình nghĩ lại thì tối nay mình cũng chẳng làm gì, cũng vẫn phải có những mối quan hệ bạn bè của mình.
    - ‘ok, tối nt tao cái địa chỉ’, mình nói với nó. Rồi mình và nó nói tào lao đủ thứ, nó hỏi tình hình của mình, mình hỏi ngược lại tình hình của nó , v.v.
    Đám bạn này của mình có 1 thằng có lần dẫn nhỏ H tới quán nhậu, thằng T và nhỏ H nói cho mình vài thứ dữ liệu mình từng cho là linh tinh. Lâu ngày nhỏ H chẳng còn nhắn tin hay liên lạc với mình, nhỏ này cũng bí hiểm ko kém thằng D, thoắt ẩn thoắt hiện. Có dạo nhỏ còn nhắn tin chúc mình buổi sáng tốt lành này kia, nhưng dạo này thì mất hẳn, mình cũng quên béng nhỏ. Tự dưng đám bạn đi nhậu làm mình thoáng nhớ tới chầu nhậu hôm đó, chuyện khi ấy cũng vừa mới bắt đầu, mọi thứ còn mơ hồ và tình cảm trong mình chưa chín chắn như bây giờ

    Mình nói với em gia sư mình đi nhậu với đám bạn thì em cũng nhắn tin chúc mình đi chơi vui vẻ, còn dặn mình uống ít để còn lái xe về nhà. Mình thấy em như vợ hiền, mình yêu và hàng đống lần tưởng tượng cảnh em gia sư làm vợ mình, mình đi làm về sau 1 ngày mệt nhọc và thấy em ở nhà. Ai nói gì, ai bàn tán gì về em, mình cũng mặc kệ.
    Chọn cho mình chiếc quần jean đen và áo sơ mi đơn giản, đám bạn hẹn nhau lúc 6h30 ở quán quen lần trước cũng nhậu rồi. Trời lại bắt đầu lất phất mưa bay, mình chạy nhanh hơn tránh mưa to. Chạy tới quán thì cũng hơi ướt người, nhưng ít thôi không đáng kể. Mình gửi xe và đi vào quán, vào tới nơi thì thấy đám bạn ngồi sẵn, có vài ba đứa con gái trong đó người mình nhìn ra đầu tiên là nhỏ Phương ù lớp trưởng lớp mình.
    Lại có cả nhỏ H, mình hơi ngạc nhiên nhưng mình tin chắc đây thực sư là ngẫu nhiên vì ngẫu nhiên mình lên yahoo, ngẫu nhiên gặp thằng bạn lâu ngày. Còn nhỏ H thì lâu lắm rồi ko liên lạc với mình, mình cũng ít thấy nó đi chung kè kè với HA như dạo trước
    - ‘chào mọi người’, mình nói vui vẻ và lấy cái ghế ngay gần đó ngồi vào, mấy thằng bạn và cả mấy nhỏ con gái đều uống bia, nói là gọi món rồi đang đợi người ta bưng lên. Mình nhìn qua nhỏ H, lúc nãy khi bước vào nhỏ H cũng nhìn mình bằng ánh mắt khá ngạc nhiên, nói cho cùng thì mình và nhỏ cũng ko phải bạn bè và cũng chẳng là mối quan hệ gì ngoài quen biết sơ sơ. Hôm nay nhỏ mặc chiếc đầm màu xanh da trời mà bằng cái loại vải như voan , tóc được búi cẩn thận và trang điểm khá kĩ càng, như mình từng nói trước đây là nhỏ H khá xinh xắn và cũng cao ráo. Mình lờ mờ đoán là H quen thằng T bạn mình rồi vì thấy 2 đứa ngồi cạnh thỉnh thoảng to nhỏ. Mình hỏi thằng Phúc ngồi cạnh mình
    - ‘ghệ thằng T hả mày?’, mình hỏi nó nho nhỏ
    - ‘uhm, mấy lần đi nhậu con này cũng có mặt’, thằng Phúc nói cũng nho nhỏ như mình. Thế là như mình đoán, nhìn nhỏ H cũng cười nói vui vẻ với thằng T bạn mình, mình cũng mừng cho nhỏ.
    - ‘mấy thằng im im địt thúi gớm’, thằng Phúc nói thêm, nó nói thế vì thằng T bạn mình cũng thuộc dạng im im ít nói. Mình cười với nó rất vui vẻ.

    Đồ ăn dọn lên thì chầu nhậu cũng bắt đầu, mọi người nói chuyện vui vẻ và cụng li liên tục, ngoài trời bắt đầu mưa to nặng hạt. Nhiều thứ âm thanh hòa trộn với nhau, tiếng mưa, tiếng cụng li, tiếng cười đùa nói chuyện và tiếng xì xèo của những vỉ nướng thức ăn từ những bàn gần đó. Khói từ những thứ thức ăn hay những nồi lẩu bay khắp nơi

    Bạn bè lâu ngày gặp lại hỏi nhau về chuyện học hành, bạn gái rồi đủ thứ chuyện linh tinh, không kh1i rất vui vẻ. Trong suốt buổi nhậu nhỏ H và mình chẳng nói với nhau câu nào, chỉ thỉnh thoảng vô tình mình thấy nhỏ nhìn mình nhưng khi mình nhìn thấy nhỏ quay đi rất nhanh. Mình cũng chẳng để tâm nhiều, có vẻ nhỏ e dè hơn những lần trước, cũng ít nói hơn và thỉnh thoảng cười. Thằng T thì liên tục gắp đồ ăn cho nhỏ H như dạng những đứa con trai dắt bạn gái đi nhậu và hay gắp đồ ăn cho, thỉnh thoảng ghé vào tai nói gì đây.

    Nhỏ Phương ù và 1 vài đứa con gái về trước , chỉ còn nhỏ H là đứa con gái duy nhất ở lại vì đi cùng người yêu. Sau cùng cả bọn về, mình ra lấy xe, do thằng T say quá nên nhỏ H phải vào lấy xe và đưa nó về. Mình do uống chừng mực nên vẫn còn tỉnh táo
    - ‘lâu ngày mới gặp anh’, nhỏ H cười bắt chuyện với mình trong bãi giữ xe
    - ‘uhm,cũng lâu rồi, em dạo này thế nào?’, mình hỏi, cũng hơi thây ngượng ngập vì nhỏ H từng nhắn tin nói thích mình và cũng có những dây dưa đáng lẽ ko có thì tốt hơn
    - ‘em quen anh T, dạo này bình thường àh, anh với Linh còn quen chứ?’, nhỏ hỏi mình, mình với nhỏ đứng nói chuyện ngay cái xe của mình.
    - ‘uhm, còn quen’, mình đáp đơn giản rồi cười với nhỏ. Chẳng biết sao lâu ngày gặp lại mình thấy nhỏ có vẻ hiền hẳn, cũng ko còn nét ranh ma nhiều trò như dạo ấy. Cũng chẳng hiểu chung quy dạo đó nhỏ làm nhưng trò đó làm gì, nào hẹn gặp mình, nói cho mình những chuyện xấu xa về em gia sư như em gia sư không quen ai quá 49 ngày hay em gia sư lăng nhăng rồi tới chuyện nhỏ gọi cho mình và để cho mình nghe về cuộc nói chuyện giữa em gia sư và HA về món đồ nào đó. Với mình, H từng là cô gái toàn nói xấu về người yêu của mình, toàn tìm cách bôi xấu hay ít nhất trong lời nói của H có những ác ý do ganh ghét hay do giữa họ có hiềm khích. H có quen với chị Q có quen biết, và từng nói với mình là em gia sư là kẻ tham lam cướp người yêu của cà chị mình. Bẵng đi 1 thời gian, mọi thứ về H yên ả hẳn thì Nhung rồi D. H đứng đây, trước mặt mình như 1 người khác hay do mình cảm giác khác thôi. Cũng ko rõ lắm
    Rồi mình lấy xe, nhỏ H đi sâu vào phía trong lấy xe, nhỏ H đi qua mình 1 đoạn rồi dừng lại
    - ‘anh T’, mình quay lại, thấy nhỏ có vẻ lưỡng lự lắm. Mình cười hơi nhấc chân mày như hỏi nhỏ có chuyện gì?
    - ‘uhm…chuyện mới bắt đầu àh, anh cẩn thận nha’, nhỏ có vẻ như cân nhắc lắm mới nói ra câu đó. Mình bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng và có phần ngạc nhiên về câu nói đó, nhưng nhỏ H là người biết khá nhiều chuyện
    - ‘ý em là gì?’, mình hỏi liền, không thích cách nói chuyện kiểu mập mờ này dù mình hiểu rõ có vẻ nhỏ khó nói. Mình thấy nhỏ hơi im lặng rồi nhỏ lắc đầu
    - ‘nói đi chứ?’, mình hối nhỏ, mình tò mò muốn biết thực sự nhỏ biết gì và chuyện gì sẽ xảy ra mà nhỏ dặn mình cẩn thận.
    - ‘lát về em gọi anh’, nhỏ H nói, mình gật đầu và nhỏ quay đi dắt xe ra. Chạy ngang mình nhỏ còn nói nhỏ về trước. Nói chuyện ở bãi giữ xe cũng ko tiện,mình cũng chạy xe về nhà
    Tâm trạng khi nghe nhỏ nói câu ấy cũng hơi bất an, mình chẳng hiểu sao nhỏ nói thế, vì nhỏ H biết em gia sư trước mình, biết rõ HA, nên có thể biết cả D rồi còn biết về món đồ gì đó, nhỏ H không còn quen HA và quen bạn mình nên chắc chẳng còn đủ rảnh rỗi kiếm chuyện như dạo trước. Mình cũng sẽ cân nhắc những lời nhỏ sắp nói, nhưng ít gì biết thêm chút ít cũng có lợi chứ đâu hẳn là có hại.

    Dạo này em viết hơi chậm mong mọi ng thông cảm !!!


    :cold::cold::cold::cold::cold::cold:
     
  5. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    thím WU đã trở lại và ĂN HẠI hơn xưa =))=))

    Update ngày 5/9/2012: tiếp thứ tư, ngày thứ 38 yêu nhau
    :yahoo:

    Mình chạy xe về thẳng nhà, gửi xe và lên nhà là mình gọi liền cho em gia sư, cảm giác lúc đó là nhớ, nhiều đến mức mình ngỡ tưởng em và mình cách xa nhau hàng trăm dặm và đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau
    - ‘em nghe, nhớ em à?’, em gia sư nhỏ nhẹ trả lời trong điện thoại, vẫn lém lỉnh tinh nghịch
    - ‘ohm, anh nhớ heo quá, heo làm gì đó’, mình nói thật luôn. Dáng em gầy chưa hề mập trong khoảng mình biết em, nhưng vẫn thích gọi em là heo. Đó đơn thuần là cái nick name.
    - ‘em nghe nhạc thôi chẳng làm gì, hôm nay làm biếng quá, oa oa’, em nói, giọng nói của em quả thực rất linh hoạt, ngôn từ cũng linh hoạt
    - ‘heo mà có gì lạ, ngày nào chẳng làm biếng, haha’, mình nói đùa với em
    - ‘ nói cho cố, chê cho cố, mai mốt gặp nhỏ vừa mập vừa lười, đi chơi vui ko?’,em cười đáp lại liền
    - ‘cũng vui, gặp H đó. Nhỏ có ng yêu rồi’, mình nói với em như kể chuyện thường ngày
    - ‘thế àh, đẹp trai ko?’, em hỏi bằng giọng ngạc nhiên pha lẫn chút tò mò
    - ‘đẹp nhưng ko bằng anh đâu, em yên tâm’, mình nói bằng giọng bình thường hơi trầm.
    - ‘soi gương đi pa, haha’, em đùa lại, rất tự nhiên
    - ‘thế con nào hôm bữa khen anh đẹp trai, còn vuốt má kêu đẹp trai quá, con nào hả?’, mình bẻ liền
    - ‘đâu?, con nào, con điên nào thế, có hả, anh bạn nó khuyên nó đi khám mắt đi’, em đáp nhanh, đúng là trong khoản ăn nói mình sẽ phải rất lâu mới bằng em trong đối đáp.
    - ‘em đi soi gương, sẽ thấy con điên đó đó’, mình nói bằng câu đáp nghe thua thiệt hẳn.
    - ‘haha,ơ …’, em hơi ngập ngừng rồi im bặt
    - ‘ơ gì?, mình hỏi
    - ‘thèm 1 điếu thuốc, hihi’, em nói hơi nhanh, nửa đùa nửa thật. Với mình trước đây, con gái hút thuốc quả là điều ko hay. Nhưng trong trường hợp này, mình biết em sẽ ko hút, chỉ là em nói thế. Giới hạn vẫn ràng buộc em lại, đớn đau vẫn bám riết lấy em. Thèm thuốc, vì mệt hay vì do cơn mưa nãy khiến người ta bâng khuâng?
    - ‘em có hút đâu mà đòi, lần đó anh mua em ko hút phải quăng đi, nghĩ lại còn tiếc tiền’, mình nói liền, mình quen dần với kiểu của em và biết cách hơn trong việc ko biến mọi thứ trở thành thảm họa.
    - ‘chậc chậc, bản chất con người, giữ kín thế cuối cùng cũng lộ’, em nói như giọng điệu phát hiện ra con người thật của mình.
    - ‘muộn rồi cưng’, mình nói, cười vui vẻ
    Em làm giọng điệu đau khổ, như kiếp trước ăn ở ác kiếp này vớ phải mình, em và mình nói vài thứ linh tinh tới khi tâm trạng em tốt hơn. Cũng định nói nữa nhưng em than buồn ngủ, mình chúc em ngủ ngon rồi cúp máy

    Mình cũng đi tắm đồng thời mở vài bài nhạc có sẵn trong điện thoại. Mình chạm vào màn hình điện thoại tìm một vài bài hát dạo này mình hay nghe, vô tình thấy bài “chuyện tình mùa đông” của Quang Dũng,mình từng nghe bài này lâu rất lâu rồi. Vốn dĩ trong điện thoại mình không có bài này, nhưng mình mới tải cách đây hơn tuần khi mình và em gia sư cùng nhau uống cà phê, em kể cho mình vài thứ cảm giác trong em khi nghe bài này
    Tất nhiên,đây là bài hát buồn với giai điệu chậm, mỗi người 1 cảm nhận về nó nhưng em gia sư nói với riêng em nội dung bài hát gói ghém trong 1 câu: “ yêu ko lối thoát”
    - ‘nói rõ xem, thế nào là yêu không lối thoát?’, mình nheo mắt hỏi liền. Quen 1 cô gái có nội tâm phức tạp, ăn nói nhất định phải cân nhắc
    - ‘hì hì, để em mở cho nghe, khi nghe bài này em tự dưng cảm thấy lạnh’, em nói và dùng điện thoại mình tải bài hát về, em còn nói nghe bài này phải nghe Quang Dũng hát.
    Tiếng nhạc phát lên
    - ‘tự dưng nhà hàng xóm mở bài này sáng nay, hay hen?’em cười hỏi mình, mắt em óng ánh ra vẻ rất vui.
    - ‘ohm, heo nói anh nghe đi’, mình nói, muốn biết cái cảm xúc trong em như thế nào mà em gọi là “yêu không lối thoát”
    - ‘thì sáng sớm trời hơi lạnh, em dậy sớm nghe bài này, nghe ké hết 1 lần vào nhà bật lap mở nghe tiếp, em đúng ham hố luôn’, em lại cười nụ cười đó, nói, sau đó là nhấp 1 chút cà phê, 1 li cà phê đen đặc bỏ duy nhất 1 muỗng đường nhỏ xíu. Em còn triết lí nói, cà phê đắng uống ko quen sẽ thấy đắng, nhưng uống quen sẽ thấy ngọt, vị ngọt thanh đọng mãi trong cổ họng.
    - ‘tình yêu thôi ko là đủ?’, em hơi nhấc chân mày lên hỏi mình, mình im lặng, câu hỏi này không thuộc dạng câu hỏi nhất định phải có câu trả lời
    - ‘tất nhiên là tùy, người đang yêu điên cuồng hạnh phúc thì thấy là đủ, người chững chạc nếm đời nhiều rồi thì tình yêu trở thành thứ yếu. Em đang yêu 1 cách điên cuồng nhưng em chẳng còn là cô nhóc thấy toàn màu hồng, tình yêu giờ dù em muốn tin cũng ko thể tin là nó sẽ băng qua mọi khó khăn, haha, lại bắt đầu nói nhảm’, em nói như 1 người nhập thần nói chuyện, sau đó trớ lại bằng câu cuối. Mình nghe những lời ấy đoán được phần nào ý của em, nhưng chẳng biết sao tự dưng thấy nhói trong lòng
    - ‘nói đi, anh nghe’, mình nói . Giữa mình và em bây giờ tự nhiên thoải mái hơn nhiều rồi, việc em mở miệng nói cho mình nghe về 1 thứ gì đấy cũng không quá khó khăn nữa.
    - ‘em nghe 1 bài nhiều lần chỉ khi nào em thấy em ở trong tâm trạng tương tự bài hát đó, nghe bài này tự dưng em thấy xa , xa thật xa để đi tới đích…’, em bỏ lửng câu nói, mình dám quả quyết là tâm trạng đã trùng xuống
    - ‘em đúng là con dở hơi’, mình nói, giọng điệu này mình chưa từng nói với em trước đây, em hẳn là ngạc nhiên nhưng mình mặc kệ cái ngạc nhiên đó, thứ mình muốn cứu vớt là cái tâm trạng kia.
    - ‘hả?’, em hỏi như đớ người ra
    - ‘em đừng tin cuộc sống màu hồng, vì khi chỉ thấy một vết tì nhỏ em cũng thấy đau khổ. Mai mà lo dậy sớm chở anh đi học’, mình nói với em rồi tiện tay nhéo em 1 cái như hình phạt
    Với em, mình nghiệm ra rằng: đừng quá ủy mị, đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề, cũng đừng quá để cho em thấy rằng em đáng thương.
    - ‘đúng là mắc nợ anh mà’, em bễu môi nói , không quên làm điệu bộ vô cùng nhăn nhó khó chịu.
    Buổi cà phê đó khi ra về, mình tự dưng nói với em: ‘ngày mai trời sẽ nắng’, còn nhớ nụ cười hôm ấy, nụ cười tươi thật là tươi.

    Con người ta rất sợ những thứ buồn rầu nhưng hầu hết những bài nhạc hay đều là nhạc buồn, chắc trong từ điển, từ dành cho nỗi buồn nhiều hơn niềm vui hay chuyện buồn dễ khiến cảm động lòng người, dễ khiến người ta nhạy cảm và tâm trạng mông lung.
    “ một người đi vào mịt mù, một người nghe tim nhói đau”, tiếng nhạc phát lên chậm chạp trong đêm khuya, tiếng nước chảy cùng tiếng nhạc, mình bỗng thấy cảm giác lạnh như em gia sư từng tả khi nghe bài này. Đúng là kì lạ, cái này có được gọi là thần giao cách cảm, tâm cùng tâm, lực cùng lực??

    Mình tắm xong, ngẫm lại đoạn nói chuyện của mình và nhỏ H vừa khi nãy, nhỏ H như đang cố ý cho mình biết gì đó về D, thực thực giả giả đúng là chẳng biết đâu mà lường. Mọi thứ diễn ra như phim, con người thì toan tính hơn phim nhưng mục đích của họ thì không rõ ràng như phim, ít nhiều đoán biết được phần nào. Mình chờ đợi điện thoại của nhỏ H như nhỏ nói, biết rồi cũng ko biết có tốt hơn khi chưa biết không. Nhưng thuận theo tự nhiên, tò mò thì tìm cách biết.

    Mình ngồi học bài và đợi tới khuya thì mới có điện thoại của nhỏ, lúc ấy gần 12h đêm, giờ này đúng là quá muộn rồi nhưng ít nhất nhỏ cũng không quên gọi cho mình
    - ‘alo’, mình bắt máy liền khi mà nhạc chuông quen thuộc của bài As long as you love me
    - ‘khuya quá hen, giờ này em mới gọi được’, giọng nhỏ H nhỏ nhẹ trong điện thoại, cái kiểu nói chuyện y như ngày nào
    - ‘àh,ko sao, anh chưa ngủ mà, để anh gọi lại cho’, mình nói với nhỏ H, điện thoại mình có đăng kí gói cước.
    - ‘ohm’, nhỏ nói và cúp máy. Mình liền gọi lại cho nhỏ
    - ‘em nghe’
    - ‘dạo này em sao rồi, mất tích àh?’, mình hỏi, ăn nói vẫn chẳng thể khá lên. Mình chẳng biết nói gì nhưng chẳng lẽ vào ngay là hỏi chuyện hồi nãy nhỏ nói
    - ‘àh, hihi, em vẫn vậy thôi nhưng giờ tránh xa mấy thứ rắc rối, anh cũng vậy đi’, nhỏ nói linh hoạt và vui vẻ lắm. Mình không thích kiểu nói chuyện lấp la lấp lửng quen thuộc này của nhỏ, ngày trước cũng ko thích, bây giờ cũng ko thích.
    - ‘em nói rõ xem’, mình hỏi liền, câu chuyện cũng bắt đầu
    - ‘ D ko ổn đâu anh, em thực tình cũng ko nên nói chuyện này vì không liên quan tới em, nhưng em thấy hơi cắn rứt nếu em ko nói với anh…’, nhỏ nói, mình lại bắt đầu cân nhắc, người như nhỏ H nói ra câu đó, là vì muốn tốt cho mình. Nhỏ ghét em gia sư, ko biết có liên hệ gì với thằng D ko? Nếu như nói là muốn tránh xa rắc rối thì mình và em gia sư cùng D cũng là thứ rắc rối mà nhỏ nên tránh xa nhất
    - ‘anh cám ơn em nha, em nói rõ hơn chút được ko?’, mình nói hoàn toàn nghiêm túc, mình vẫn muốn xem nhỏ nói gì
    - ‘àh, anh biết là D theo Linh đúng ko?’, nhỏ H hỏi mình
    - ‘ohm,sao?’, mình trả lời
    - ‘D gặp em rồi, nói với em là nếu ko muốn chết thì tránh xa Linh ra và đừng hòng tổn hại Linh’, nhỏ H nói, mình nghe mà rất rất ngạc nhiên, cuối cùng là H làm những gì mà D phải nói tới mức như thế
    - ‘D có vấn đề về thần kinh, mấy đứa như thế rất nguy hiểm, nó dựng nhiều chuyện và rồi…nói sao nhỉ, giống như 1 dạng hoang tưởng đó’, nhỏ H nói, có vẻ đắn đo và hơi lưỡng lự khi nói những lời đó.
    - ‘ohm, nhưng mà sao mà như thế, nguyên nhân do đâu? em biết không?’, mình hỏi thêm nhỏ H. Chuyện thằng D rõ ràng là nó có vẻ thần kinh, nhưng mình ko nghĩ nghiêm trọng tới mức đó
    - ‘em ko rõ lắm, nhưng em biết là như thế,anh tin ko thì tùy, em biết anh còn gặp nhiều rắc rối lắm, anh nghĩ anh yêu nên mọi thứ sẽ ổn thỏa nhưng thực ra ko dễ dàng như thế đâu’, nhỏ H nói, mình hiểu ý là gàn việc mình quen em gia sư, là tốt cho mình thật hay ko? Mình thấy hơi mơ hồ
    - ‘anh hiểu, nhưng anh thấy mơ hồ khó hiểu quá’, mình nói thẳng suy nghĩ của mình
    - ‘anh cứ nói chuyện thẳng thắn với Linh đi, Linh sẽ giải thích cho anh rõ hơn về D’ nhỏ H nói, trong giọng nói có chút ko hài lòng
    - ‘ohm, nhưng mà em dạo này có hay gặp Linh hay HA ko?’, mình hỏi
    - ‘ko, em chẳng chơi với đám người đó nữa, phiền phức lắm’, nhỏ H nói thẳng thắn rõ ràng, và mình tin là hẳn có chuyện gì đó xảy ra khiến mọi thứ xoay chuyển theo hướng như thế, 1 cô gái như H, bám riết lấy HA và giờ là sợ phiền phức, nhưng sợ kiểu gì lại đi nói mọi thứ với mình. Mình vẫn ko thể trả lời là đơn giản là nhỏ động lòng trắc ẩn
    - ‘có chuyện gì xảy ra àh, anh thấy mọi người cũng thân lắm mà’, mình hỏi, tự dưng câu chuyện giữa mình và nhỏ trở nên thoải mái hơn. Trước đây chưa từng có thể nói chuyện với nhau như thế
    - ‘cũng do Linh và thằng D mà ra, nhưng cũng may, nhờ đó em ít mù quáng đi với HA’, nhỏ nói, lúc này thì mình chính thức xác thực, người nhỏ yêu là HA chứ chẳng phải mình, tự dưng mình nhớ lại đoạn nhỏ hay nhắn tin cho mình, đúng là bọn con gái cực kì khó hiểu.
    - ‘nghĩ lại cũng ngại, em làm phiền anh quá’, nhỏ nói thoáng ngại ngùng trong giọng nói, chắc là nhỏ cũng vừa có những ý nghĩ như mình
    - ‘hì, có gì đâu em, qua rồi mà’, mình nói lịch sự
    - ‘anh đừng nói với ai là em nói chuyện này nha, em ko muốn rắc rối’, nhỏ chốt lại câu nói cho thấy nhỏ có vẻ sợ hãi thực sự cái tên D.
    - ‘ohm,mà em nói rõ hơn xíu được ko?’, mình nói
    - ‘àh, anh hỏi Linh đi, em ko tiện nói lắm, em chỉ muốn cảnh báo anh thôi’, nhỏ H nói, ý muốn kết thúc cuộc chuyện và tắt máy
    - ‘còn món đồ gì của Linh, em biết ko?’, mình hỏi, hơi lỡ lời, hỏi xong thì thấy mình bất cẩn, mình chưa biết rõ ràng là nhỏ H tốt hay xấu mà đi hỏi chuyện nhỏ, quả thực mọi thứ ko thể khiến mình ko nghi ngờ.
    - ‘àh….hình như đó là clip của Linh và HA, clip ko hay lắm, em biết sơ sơ là vậy’, nhỏ nói, mình cứng họng thật sự, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cũng đã nghĩ tới nhưng khi nghe qua cũng ko khỏi thấy nhói, thấy hoảng hốt. Thực hư lời nhỏ H nói chưa rõ, mình chỉ thấy chút khó chịu và đắng, mình cũng như mọi người, cần 1 chút thời gian
    - ‘thôi, em đi ngủ, pp anh, ngủ ngon nha’, nhỏ nói tiếp, đúng là nhỏ ko muốn nói thêm nhiều thứ nữa
    - ‘em ngủ ngon’, mình trả lời lịch sự rồi cúp máy. Tâm trạng thất thần hẳn, mình bần thần 1 lúc rồi đi mở bài hát chuyện tình mùa đông khi nãy nghe

    P/s : ngày tiếp theo, có những cơn giông không hề lường trước, 10 ngày cuối cùng trong dãy 49 ngày quả là những ngày đầy mọi thừ biến cố, những bí mật được mở ra, ai là thù, ai là địch, ai hận ai, ai oán ai, mọi thứ rồi cũng có câu trả lời. Tình yêu còn lại, tình thân thì sao? Cái mà con người gọi là chân lí cũng có lúc chẳng là chân lí, thậm chí sẵn sàng là 1 thứ hoàn toàn vớ vẩn
     
  6. led_design

    led_design Member

    Tham gia ngày:
    17/6/12
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    up tiếp đi bạn:shower:
    hay quá!!!!!!!!!!!!!!:piano:
     
  7. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    XIN THÔNG BÁO VỚI CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN
    Mình có vài lời :
    -... câu chuyện nào cũng đến hồi kết thúc,... và cái kết của câu chuyện này cũng rất xứng đáng với những gì mà nhân vật chính làm ( ai thì chắc mn đọc truyện cũng biết :idontknow: )

    - HAPPY ENDING... đó cũng là câu nói mà tác giả muốn nói với mn đang theo dõi chuyện này

    - ... Và wu đã nói là sẽ viết tiếp cho hết nhưng ko biết đến khi nào:cold:... vì mọi chuyện đã đâu vào đấy ( chắc ổng đang chễm chệ trên niềm hạnh phúc vô bờ bến với EGS rồi :teeth: ). Nên wu có tóm tắt lại những ngày sau ( tức từ ngày 39 đến ngày 49 định mệnh và bonus thêm ngày 50 )


    Vì thế ai muốn theo dõi tiếp thì hãy đợi nhóe :gach:, mình sẽ update nhanh nhất có thể:cold:
     
  8. led_design

    led_design Member

    Tham gia ngày:
    17/6/12
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    up nhanh lên nha!!!!!!!!!!:shower:
     
  9. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    Hoa bồ công anh thuộc về gió, nên trả lại cho gió

    Update ngày 6/9/2012: thứ năm, ngày thứ 39 yêu nhau

    Sáng thứ năm, mọi thứ mênh mông và mơ hồ,trên nền trời trong vắt. Mình thức dậy để đi học như mọi ngày,mình đâu thể biết được 10 ngày tiếp theo sẽ là chuỗi ngày đầy những rắc rối của mình. Đóng và mở,nguyên nhân,kết quả và kết thúc, những ân oán hay những tình yêu đến rướm máu. Con người hoàn toàn có những lí do của riêng họ để lí giải cho những việc làm của họ,đúng hay sai đừng bàn tới vì đó chuyện mãi mãi ko thể có câu trả lời chính xác. Đôi khi phải học cách chấp nhận những chuyện dù bản thân trăm ngàn lần không muốn
    Mình dậy lúc 5h30, thành thói quen tự bao giờ. Nói đến thói quen mình chợt ngẫm lại, chẳng biết từ khi quen em gia sư mình có tất cả bao nhiêu thói quen, nhớ 1 ai đó,yêu 1 ai đó, hạnh phúc khi nhìn thấy ai đó, cười sằng sặc sảng khoái kiểu như của ai đó hay đơn giản hơn cả là nhận tin nhắn vào sang sớm. Người ta nói rất rất lâu sau để mất đi 1 thói quen, mình lại có quá nhiều thói quen. Nếu buộc phải bỏ đi, tự hỏi chẳng biết phải bỏ tới bao giờ để không còn những thói quen ấy.
    Mình lấy điện thoại coi tin nhắn, ngày nào vào giờ này cũng tin nhắn đó, mình tự biết là ko cần xem thì mình cũng biết nội dung : “dậy đi, ngủ như heo”. Mình mở khóa điện thoại,thấy tin nhắn của em gia sư,mình mở ra thì hôm nay là nội dung tin nhắn khác, khá ngạc nhiên nhưng mình chẳng nghĩ gì - ‘ nắng là nắng,mưa là mưa, mỗi người sẽ có những kết cục riêng, have a nice day’
    Thấy lạ lắm ,chẳng biết là chuyện gì rồi sẽ đến. Mình đón nhận mọi thứ bằng 1 tâm trạng điềm tĩnh hơn rất nhiều, không còn nóng ruột hay lạo xạo như muốn nhảy lên như dạo trước, thấu hiểu hơn cái người ta gọi là “từng trải”. Tính ra thời gian mình quen và yêu em gia sư tới ngày hôm nay ko phải là quá dài,đó chỉ là những bước đi đầu tiên trên cả chặng đường dài
    Mình reply lại tin nhắn của em gia sư: “thay vì lo sợ kết cục, em nên làm thứ em thấy đúng, vì chúng ta chẳng biết làm như thế nào sẽ có kết cục tốt” .Mình nhắn tin đại theo thứ mình nghĩ rồi chuẩn bị đi học

    Mình ăn sáng cùng mẹ và đến trường học,hôm nay em gia sư được nghỉ. Mình trường và nhận được tin nhắn đó của em, rất kì lạ vị tự dưng mình có cảm giác ko tốt lắm. Nhưng mình trách mình bị ám ảnh hay quá đa nghi đến mức hồ đồ. Linh cảm cũng chỉ là linh cảm thôi, chưa chắc là đúng. Mình nhắn tin dặn em về nhà cẩn thận. Buổi sang ngày hôm nay cũng có vài thứ diễn ra trong lớp học, thằng lớp trưởng lớp mình thông báo là đội đá banh lớp mình đang cần thêm 2 người,và thứ bảy này sẽ có 1 trận đá. Nói về đội đá banh hay vấn đề đá banh,lớp mình học đa phần cũng khá nhiều con trai nên cũng rất tích cực trong thể thao, nên lớp mình cũng có 1 đội đá banh riêng hay đi đá nếu trường có tổ chức giải đấu hay cung nhau đá với lớp khác. Nói là đội đá banh cho oai chứ thật ra thằng nào trong lớp cũng có áo đá banh và đều có thể đá,vì đợt đó làm chung với nhau hết. Mình dạo đó cũng hay đi đá lắm,con trai mà FA thường kiếm niềm vui ở bạn bè hay thể thao. Mình ở trong đội đá banh ở lớp bị xếp vào dạng đá thường thường bậc trung, không có gì gọi là xuất chúng hay đá hay so với những đứa tiêu biểu trong đội nên khi đi đá với lớp khác mình rất hay bị xếp vào dự bị nếu quá đông. Dạo gần đây mình bị gãy tay và cũng từ dạo quen em gia sư mình ít đi hẳn. Chẳng biết sao thiếu mất 2 người và cũng ko hiểu sao thằng lớp trưởng nói với mình
    - ‘ông rảnh thứ bảy này đi nha’, mình hơi ngạc nhiên
    - ‘đá với ai thế?’,mình hỏi thế
    - ‘đá chung với mấy thằng khoa xây dựng’, thằng lớp trưởng này làm việc rất hiệu quả và chẳng biết sao tiếng nói của nó rất có uy tín với mấy đứa trong lớp.
    - ‘ủa, sao tự dưng đá,có kèo gì àh?’,mình hỏi lớp trưởng, lớp trưởng mình người miền trung, học kì nào cũng lấy học bổng và điểm luôn luôn cao nhất lớp. Nó là đứa duy nhất ko thể đá banh, hay ko thích
    - ‘đá giao lưu thôi, ai thua trả tiền sân với chầu nhậu,kèo cũng thơm ‘, thằng lớp trưởng vừa hí hoáy ghi chép gì đó vừa nói rất hào hứng. Chuyện đá giao lưu kiểu này cũng diễn ra trước đây nhiều lần nhưng mình chẳng rõ sao hôm nay còn có chầu nhậu và sao lại chọn mình trong khi còn hàng tá thằng đá hay hơn nhiều
    - ‘sao ko kêu đứa khác, thiếu 2 người,tui rồi ông bổ sung ai nữa’,mình hỏi ngay cái tò mò của mình
    - ‘thằng Sứ, mà ông đi được ko?’,nó hỏi mình. Từ hồi gãy tay mình chẳng có chơi môn thể thao nào ra hồn nên cũng muốn vận động 1 chút với lại mình cũng nhớ cái không khí mạnh mẽ thể thao ở sân bong
    - ‘được’,mình trả lời đầy hào hứng. Giờ nghĩ lại cũng ko rõ sao lúc ấy tâm trạng lại hào hứng đến thế,có lẽ mình lường trước sẽ có những chuyện rất hay xảy ra,những chuyện 1 phần được sắp đặt nhưng cũng có thể nhờ đó mà câu chuyện có hồi kết
    Mình dự định chiều thứ bảy này sẽ dẫn em gia sư theo,em sẽ nhìn mình đá banh ,có thể em sẽ cổ vũ và biết đâu không gian mới khiến tâm trạng em khá hơn. Mình nhận ra đối với những nỗi đau đừng cố chạm vào nó và làm mọi cách để nó tan biến, vì ta quá quan tâm đến nó nên nó càng khiến ta bận tâm. Cách tốt nhất là chờ,cần 1 ít thời gian để lãng quên nó,ta cần những ngoại cảnh mới,những không gian mới khiến tâm trạng ta thoải mái hơn nhiều. Mình thoải mái khi nghĩ về những kế hoạch của mình cho thứ bảy này . Mình luôn tin mọi thứ nếu mình biết cách cố gắng sẽ tốt hơn rất nhiều,cả tâm trạng hay 1 phần nào đó trong những thứ em trải qua.
    Con người ta thường trách nhau yếu đuối,hèn kém,trách người khác sao không thể tốt hơn và ta kiếm cách xem thường hay tự trong bản thân ta có cảm giác thương hại và chê bai họ. Ta là ta,mãi mãi ta cũng ko thể hiểu sao họ phải ra nông nỗi như thế , ta chưa từng đặt mình ở trong hoàn cảnh như họ. Tất nhiên mọi thứ đều có những giới hạn của riêng nó …
    Trưa đó mình đi học về,mình ghé vào tiệm bánh mua vài cái bánh ngọt sau vào tiệm sinh tố gọi 1li sinh tố bơ mang về,ý định của mình là khiến em ngạc nhiên và vui vẻ hơn,chuyện mẹ bị bệnh, chuyện lằng nhằng giữa mình, D hay HA rõ ràng khiến em mệt mỏi nhưng em che giấu rất tốt những chuyện đó. Mua mọi thứ xong xuôi,mình chạy ngay đến nhà em gia sư.
    Mình bấm chuông đợi chưa tới 1 phút thì em gia sư ra mở cửa, nhìn em rất gầy trong chiếc đầm caro trắng hồng mặc ở nhà. Tóc em cột cao làm mình nhớ đến những ngày đầu mình mới gặp em. Em thích mặc đồ đen và tóc cột cao để lộ cái cổ trắng ngần,có lẽ em gia sư của mình đang làm dang dở việc gì đó
    - ‘ơ, T ế vợ đi đâu đó’,đúng như mình dự đoán,em ngạc nhiên khi thấy mình,em nở nụ cười thật tươi. Nụ cười đó quả thật rất biết cách khiến mình dễ chịu, quên hẳn cái nắng đang chiếu rực rỡ trên đầu. Mình không nói gì,chỉ cười đáp lại
    - ‘vào nhà ko heo?’,em vừa mở cửa vừa nói với mình,giọng điệu em luôn luôn ấm áp và tự nhiên. Hôm nay mình ko có hẹn ăn trưa với mẹ nên mình rất muốn vào nhà em chơi, cái mùi nhang bắc làm mình vừa thấy lạ vừa thấy quen.
    - ‘cho em’, mình cầm li sinh tố bơ và những cái bánh đưa cho em,em mở to mắt ngạc nhiên và cầm lấy, ko quên nở thêm nụ cười.
    Mình dắt xe vào nhà rồi cùng em bước vào,mình vào ghế ngồi , em gia sư thì lật đật đi vào bếp, chắc là rót nước cho mình. Mình lại nhìn xung quanh,mình muốn biết tình hình của mẹ em gia sư, vì chẳng thấy cô ấy đâu. Lần trước mình vào nhà em gia sư mẹ em ấy có ngồi nói chuyện với mình. Lần đó mình đã có rất nhiều nghi hoặc,thậm chí đôi khi cả những thứ đang diễn ra trước mắt ta ta cũng ko thể hiểu mình nên hiểu theo phương hướng nào mới là đúng. Em gia sư trở ra mang cho mình li nước chanh muối em pha,em nói trời trưa nắng uống chanh muối rất tốt. Mình thích ở em sự chu đáo đó,cảm giác như người vợ hiền
    - ‘mẹ em khỏe chưa?cô đâu rồi?’,mình hỏi em gia sư
    - ‘mẹ em trên lầu, khỏe rồi, mẹ đang tụng kinh’, em trả lời, ko quên làm điệu bộ đưa tay chỉ lên trên lầu. Mình hơi ngạc nhiên khi nghe em gia sư nói mẹ em đang tụng kinh. Ngẫm lại tự dưng cảm thấy mình có lỗi khi lần trước nghĩ là nên làm tốt hơn là tụng kinh, mình vì từng thấy em gia sư bị mẹ bắt quỳ và chửi không thương tiếc. Từ đó mình đâm ra có ác cảm và cảm giác ko thiện cảm càng tăng cao khi mình biết là cô ấy không phải mẹ ruột em gia sư.
    - ‘ohm,nãy em làm gì đó’, mình hỏi em
    - ‘nãy đang soạn mấy cái áo mang đi ship, anh chưa ăn cơm đúng ko ,bụng đang réo ầm ĩ kìa’,em gia sư nói, đúng cái kiểu của em, rất thích trêu chọc mình, quả thực là mình cũng đang đói bụng, nhưng mình đâu có ý định ở lại nhà em gia sư ăn trưa,mình biết em đâu có nấu phần mình. Nhưng chẳng biết sao lại hi vọng em mời mình ăn cơm,mình muốn nán lại nói chuyện với em, gặp em chút .
    - ‘đói quá mà, anh chưa ăn gì hết’,mình nói,hết sức thẳng thắn
    - ‘vậy về nhà ăn đi’,em gia sư đáp liền,mình đúng là ăn dưa bở,câu nói của em làm mình thất vọng với cái ý định ở lại ăn cơm. Biết thế khỏi nói đói cho rồi.
    - ‘biết rồi’, mình trả lời,hơi bực. Đúng là mình vẫn rất là trẻ con
    - ‘hahaha,đi xuống đây theo em’, em gia sư cười nói,mình ngạc nhiên nhưng vài giây sau mình hiểu ra em đọc được suy nghĩ của mình. Vẫn là cái kiểu cười ấy,rất sảng khoái hay vì được ăn mà mình vui vẻ,dù hơi ngại 1 chút.
    Mình theo em xuống bếp,mình ngồi ngay vào bàn,em gia sư thì chuẩn bị đồ ăn cho mình. Trên bàn trong cái lồng bàn vẫn còn đồ ăn,mình nhìn sơ qua thì đoán đó là đồ ăn chay
    - ‘em ăn chay àh ?’, mình hỏi em
    - ‘mẹ em đó, em ăn mặn chứ chay gì’, em trả lời rất nhanh và rồi tiếp tục hâm đồ ăn, mình thấy em đang hâm nóng gì đó trong nồi và hâm lại canh. Là do mình hên hay do nhà em lúc nào nấu ăn cũng nấu nhiều,kể cả cơm
    - ‘nhà em ăn cơm hết chưa ?’,mình hỏi em gia sư,cũng thấy hơi bất tiện nếu mình ăn mất phần cơm của ai đó trong nhà
    - ‘ăn hết rồi, anh không thấy em đang hâm đồ lại à đồ ngốc’,em trả lời,mình cười hì hì. Chợt nhớ lại li chanh muối mình để trên bàn hồi nãy, li nước ngon thế mà mình mới uống có chút xíu,mình trở ra phòng khách lấy li nước
    Nói 1 chút đến khúc này,nhà em gia sư được thiết kế theo kiểu kiến trúc ngày xưa,ngay cả gạch đến màu sơn tường hay cà cầu thang,đều mang vẻ cũ kĩ. Mình đoán nhà này xây từ hồi ba em gia sư còn sống. Mình đi ra phía ngoài lấy li nước, lúc nãy vào nhà mình không để ý,tự dưng ở phía gần cầu thang có cái rương. Kiểu rương cũ hay thấy trên mấy bộ phim cổ của Trung Hoa, mình hơi tò mò nhưng chưa tới mức tới mở ra xem. Dự cảm ko tốt như buổi sáng lại đến với mình,làm mình hơi băn khoăn

    Lấy li nước xong mình trở vào thì em gia sư đang tắt bếp và dọn mọi thứ ra bàn. Đồ ăn được lấy ra đĩa bốc khói vì nóng, bụng mình tự dưng réo cồn cào,mình quên mất cái rương
    - ‘sao nhà em ít người mà nấu nhiều cơm thế ?’, mình đem cái thắc mắc ban nãy ra hỏi
    - ‘đồ ăn đc ko ?’,em hỏi mình, nét mặt có chút căng thẳng,chắc em gia sư sợ mình chê dở
    - ‘uhm thì ăn tạm,đói mà ăn đại’,mình trả lời bâng quơ ý là chọc em gia sư
    - ‘đòi lại bây giờ, khen ngon nhanh lên’, em nhanh nhẩu đáp,đưa cả 2 tay che hết đồ ăn lại., mình bật cười vì cái tính trẻ con của em
    - ‘ngon,ngon,đc chưa, ép người quá đáng’,mình nói,em thả tay ra có vẻ rất đắc ý,em đang uống sinh tố bơ mà mình mua,nãy giờ li sinh tố bơ bị bỏ rơi,nên nó tan hết ra và pha loãng. Câu hỏi mình hỏi vẫn ko có câu trả lời
    - ‘mẹ em lúc nào cũng dặn nấu cơm phần ba nữa’, em gia sư trả lời,mình ko hiểu lắm nhưng khi ấy mình suy đoán đó như 1 kiểu cơm cúng,và mình đang ăn cái phần cơm đó.
    - ‘là sao ?’,mình hỏi em,rất ngạc nhiên
    - ‘àh,mẹ em từ ngày ba mất tới giờ vẫn luôn có thói quen nấu cơm phần ba em’, em gia sư trả lời,giọng hơi tư lự,điều này có vẻ nhắc em nhớ gì đó
    - ‘cơm cúng àh ?’,mình hỏi ,có lẽ hơi vô duyên. Đồ ăn em gia sư nấu rất vừa miệng hay mình đói nên thấy ngon, cũng ko rõ nữa, chỉ là mình ăn rất nhanh. Hết vèo chén cơm, vụ ăn cơm này là ngẫu nhiên, em gia sư cũng từng có kiểu ăn cơm như thế này ở nhà mình. Mọi thứ khi ấy đơn giản lắm,ko phức tạp như bây giờ,tình cảm của mình và em gia sư khi ấy cũng ko sâu sắc như bây giờ. Thời gian luôn có ý nghĩa và giá trị của riêng nó,vì thời gian mà có những thứ mãi mãi thay đổi,nhưng cũng vì thời gian,lỗi lầm có cơ hội xóa nhòa,đau đớn có cơ hội nguôi ngoai.
    - ‘không,mỗi lần sắp cơm là có cơm phần ba,đặt ngay ghế ba hay ngồi, mẹ em không quen với việc gia đình mất đi ba’,mình nghe em gia sư nói. Mới thấy tình yêu của người phụ nữ đó sâu sắc,mình trẻ con không thể hiểu, nhìn lại thì có lẽ trong tình yêu của người phụ nữ ấy hẳn rất nhiều đau thương và vị tha. Một người đàn bà chồng chết đã lâu vẫn ko quên được vị trí người chồng trong căn nhà,vẫn ngày ngày để mọi thứ như thói quen hằng ngày,ghế người chồng ngồi,cơm người chồng ăn. Chia sẻ tình yêu chồng mình cho 1 phụ nữ khác là việc khó nhất trong đời 1 người đàn bà. Tình yêu quả thực rất rất khó hiểu và đầy ngang trái. Mình tự dưng có cảm giác bản thân rất nông cạn
    - ‘em yêu mẹ lắm đúng ko ?’,mình buột ra câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn đó
    - ‘mẹ em,em ko yêu thì yêu ai ?’, em hơi ngỡ ngàng rồi tỉnh bơ hỏi mình
    Tình thân hay tình yêu, đều là những thứ khó hiểu,hay mình nhìn vào chuyện của em gia sư giống như cưỡi ngựa xem hoa,chỉ mới thấy phần nổi của tảng băng chìm. Cuộc sống tình cảm và thế giới nội tâm của em rất phức tạp, mình gần như không hiểu chút gì về em, càng đi sâu vào mình càng có cảm giác đó
    Mình ăn tới chén thứ tư thì xong,mình no luôn vì em gia sư bới cơm rất chặt tay,mình ăn cũng nhiệt tình
    - ‘anh về cho em ngủ trưa nha’,mình nói,gần 2 h chiều,ngồi ăn rồi nói linh tinh thế mà thời gian trôi qua cũng nhanh. Nãy giờ tuyệt nhiên không thấy mẹ em gia sư
    - ‘ohm,em cũng buồn ngủ’, em gia sư nói thẳng luôn,chuyện giữa mình và em gia sư đã có những bước tiến đủ để có thể cải thiện trong ăn nói
    p/s :mọi thứ đơn giản,ai có thể biết ngày mai
    Em sẽ up tiếp,mong mấy thím thông cảm và cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ em
    Có 1 vài điều em muốn nói : ( của thím T đấy ):yahoo:
    1) Mọi thứ đã xảy ra,đây là viết lại,có thể có vài chi tiết về thời gian hay thời tiết ko hợp lí
    2) Chuyện này em viết,em ko phải nhà văn,đừng nói nhạt hay vớ vẩn gì sất,mấy thím có quyền ko đoc mà. Thực ra em là đứa rất nhanh có cảm hứng nhưng cũng nhanh nản.
    3) Em tạm thời up ở face,ko up ở voz vì mấy thím sẽ nói em câu view. Đợi em xong hết em sẽ up ở voz
    4) Đừng hỏi info hay gì, vì em sẽ ko nói. Mỗi người trong câu chuyện luôn xứng đáng có 1 cuộc sống riêng tư, dù họ là ng như thế nào
    5) Chúc mấy thím ngủ ngon
    6) Em là Tú, ko phải là Linh, mấy thím thấy tên face là Tú Linh, cứ gọi em là Linh
     
  10. tocxoan90

    tocxoan90 New Member

    Tham gia ngày:
    8/11/12
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    thắc mắc

    Ưhm, cho mình hỏi? Bạn style144 muốn nhận được điều gì từ những members qua bài viết này? Sự thông cảm? thấu hiểu? hay chỉ là một động lực để bạn nên làm hành động gì tiếp theo ư?
    Theo cách bạn viết bài thì mình nghĩ bạn cũng là một người rất chín chắn trong suy nghĩ (mặc dù bạn mới 21 tuổi), và hơn thế nữa là bạn rất gia trưởng (theo suy nghĩ của mình). Vậy thì qua đoạn kết của story, theo ý kiến của mình, thì bạn ko nên đi tiếp, mà chỉ nên dừng lại ở quan hệ bạn bè. Bạn có thể chia sẻ, thăm hỏi, but ko quá tò mò, nếu một ngày nào đó, bạn vượt quá giới hạn, mình nghĩ người tổn thương lớn nhất sẽ là bạn. Và cuối cùng, xin cảm ơn bạn vì đã viết bài viết mà rất nhiều bạn trẻ quan tâm, cảm ơn vì bạn đã can đảm nói lên sự thật của bạn mà ko ngần ngại, cảm ơn vì tình yêu đầu đời của bạn.
    Xin chúc bạn có thêm can đảm để tiếp tục cuộc hành trình " Nên đi tiếp hay nên dừng ?".
    Thanks so much.:xmaslaff::rep::baby1::baby1:
     
  11. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    Thanks những ý kiên của bạn .Mình xin đính chính lại là mình không viết truyện này, mà là Tú ( nv T trong truyện ), mình chỉ được ủy quyền post truyện lại thôi :piano: Và mọi chuyện đã happy ending rồi bạn nhé, bây giờ team team tụi mình đang chờ đám cưới của chị Linh GS và a T thôi :1198: :yahoo::yahoo::yahoo:
     
  12. sangardo

    sangardo Member

    Tham gia ngày:
    25/2/10
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Up tiếp đê thớt ơi :tambien: :tambien:
     
  13. led_design

    led_design Member

    Tham gia ngày:
    17/6/12
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    hay qua, sao up lau dzay:piano:
     
  14. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    Update ngày 6/9/2012 : tiếp thứ sáu, ngày thứ 40 yêu nhau

    Mình trở về nhà sau khi ăn trưa và trò chuyện ở nhà em gia sư,cái cảm giác ko tốt về chiếc rương khiến mình hơi thất bất an. Hôm nay theo mình thấy thì mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an như thế. Người ta từng nói con người thường có dự cảm trước khi xảy ra 1 chuyện gì đó, đến bây giờ nghĩ lại,mình mới thấy cái dự cảm của mình có lí do. Nhưng cái bất an đó không thể trấn áp cái tâm trạng vui vẻ của mình trong chiều nay,mình đã được ăn cơm, mình và em lại nói chuyện về gia đình em. Mình nghe em kể những thứ đó đầy cảm xúc và chân thật, cảm giác được người mình yêu thương chia sẻ thật dễ chịu … Chay về nhà, mình định lên phòng ngủ 1 giấc rồi chiều đi bơi,sau khi gãy tay thì mình rất có hứng thú vận động,có lẽ lâu ngày chịu cái cảm giác gò bó khiến mình như thế. Nhưng cái thói quen đánh máy 1 tay,mình vẫn chưa bỏ đc, dùng cả 2 tay khi đánh máy cứ thấy gượng gập thế nào đó. Mình mở laptop lên onl theo thói quen, tiên tay mở luôn bài nhạc,mình log vào yahoo, facebook, mình lại muốn tìm face của thằng D, nhớ có lần mình thấy face nó, nhưng ngày đó mình bỏ qua vì chẳng có lí do gì để soi mói face của nó. Mình vào face của em gia sư ,trên tường vẫn hoàn toàn trống trải,hầu như không có chút tin tức gì. Em gia sư lập face theo kiểu lập rồi để đó,hầu như em chẳng up hình lẫn stt,ngoài có 1 tấm hình làm avatar nhỏ xíu. Danh sách kết bạn cũng chẳng nhiều nên muốn tìm kiếm ai đó trong đám bạn đó chắc cũng chỉ mất vài giây
    Mình dạo này thấy chính mình có những thay đổi, thay đổi đến rõ rệt. từ tâm trạng đến hành động,mình đã làm quen được với những thứ đang diễn ra. Mình đang ở trong danh sách bạn của em gia sư thì thấy face của nhỏ H, face này mình cũng xem vài lần,tự dưng mình click vào face. Nhỏ đang trong mối quan hệ với thằng bạn mình,click vào hình đại diện xem ảnh của nhỏ. Mình thấy tấm hình nhỏ chụp cùng chị Q và có cả tag face của chị,mình lại tò mò click vào. Face chị Q cho thấy chị Q có lẽ là 1 người có nhiều tâm sự và chị up stt khá thường xuyên,mọi người trong nhà em gia sư đều khó hiểu,từ em, mẹ em,tới chị Q. Nhìn phiến diện bên ngoài không thể hiểu được gì nhiều
    Em gia sư : đầy biến hóa, có lần mình từng nói em giống xúc xắc,rất nhiều mặt và nhiều phương diện,thế giới nội tâm của em cũng đầy phong phú. Mình chỉ nguyện đi cùng em,cho tới khi mình tìm ra thấy lí do để mình yêu em, mình sẽ ngừng lại. Chẳng biết tự bao giờ mình như thế,cứ bước và không hề bận tâm. Chẳng phải là gì cao siêu,chỉ là, khi mình dừng là lúc mình mất thăng bằng, mình sẽ ngã nhoài xuống những vực sâu thăm thẳm,ko một lối thoát. Do đó nên mình chọn cách bước tiếp, đi về phía trước
    Chị Q : mình từng nghĩ chị tốt, rồi nghĩ chị xảo quyệt,rồi nghĩ chị chắc đã nhận ra gì đó, rồi nghĩ chị sẽ bỏ qua tất cả, cuối cùng mình chẳng hiểu là mình có thể biết gì dù 1 chút về chị, mình đáng lẽ sẽ chẳng quan tâm nếu mình không linh cảm chị ảnh hưởng 1 phần rất lớn tới em gia sư, chị có mối liên hệ với D,HA và nhất là H. Biết đâu khi mình gỡ được mối thắt này,mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều
    Mẹ em gia sư : đúng là người cho mình bài học lớn về cái gọi là nông cạn,mình còn quá non và xanh. Mình nhìn đời quá đơn giản và mộng mị, tình yêu với mình cũng là thứ hết sức có vẻ cao thượng và tươi đẹp. Ít nhất trong chuyện tình đó cũng là sự tự nguyện cùng nhau,chẳng giống như mẹ em gia sư, tìm thấy cho bản thân lí do đủ đế mà yêu thương và bao dung. Tình yêu của người lớn rất khác con trẻ, tình yêu của họ cũng chẳng màu mè hay nhiều chuyện,đó đôi khi là chịu đựng,là tha thứ, đủ để họ sống với tình yêu đó mãi mãi.
    Tự dưng mình lại nghĩ, con người ngày càng hiện đại,phụ nữ ngày càng đòi công bằng,càng đòi độc lập dân chủ,họ đấu tranh và họ rất linh hoạt. Điều này hoàn toàn tốt cho tới khi họ đơn độc. Có lẽ mình cổ hủ, nhưng mình vẫn muốn con người, tốt nhất là nhường nhịn nhau, đừng quá đòi công bằng, thứ lí thuyết lừa người mãi mãi ko tồn tại … Có một bài note trong face của chị Q, ngày tháng đã lâu rồi,mình mắc xích lại các mốc thời gian thì có lẽ nằm gần trong đoạn khi chị Q đang quen C và có dính tới em gia sư, mình đọc qua bài note muốn hiểu thêm sự tình và 1 chút thông tin
    ……………để anh đi,em đau lắm (tựa của bài note là như thế)
    Chắc không thể tiếp tục nữa rồi anh nhỉ ? Khi mọi thứ trở nên tồi tệ tới nông nỗi đó,chẳng còn gì để mà có thể thay đổi. Dù gì đó cũng là em gái em,dù đó là đứa em gái em căm ghét,em hận thù, nó vẫn là em gái,trong người nó có chung với em 1 dòng máu. Chuyện này đáng lẽ nên chỉ có trong 1 bộ phim đài loan dài dòng nào đó,hay chỉ nên có trong những cuốn tiểu thuyết mà chúng ta ngày ngày giễu cợt là : tiểu thuyết thôi mà, cuối cùng cũng là bịa chuyện kiếm tiền. Trong đời em,đó là ác mộng, ghê gớm hơn mọi cơn ác mộng em từng trải qua, em như hiểu được cảm giác của 1 người muốn lắm dùng chút sức lực tàn để cứu vãn mọi thứ,nhưng ko thể,bất lực hoàn toàn,tay còn đó,chân còn đó nhưng chúng hoàn toàn vô dụng.
    Em muốn biết,sau ngày hôm nay em nên sống là con người như thế nào, em nên đối diện với mọi thứ như thế nào ? Trách anh lừa dối em,trách em gái cướp mọi thứ thuộc về em,lòng em đau nhói, cứ như người ta đâm từng nhát,từng nhát.
    Chồng của mẹ mình,mẹ của em gái cướp mất trái tim chồng của mình, em gái cướp mất
    Thôi thì chẳng thể giết chết nhau để kết thúc,chẳng thể kết thúc kiếp này để bắt đầu 1 kiếp khác, nên em chọn cách hận ,để em cảm thấy mình còn đủ dũng khí để sống nốt quãng đời còn lại. Coi như là tự em gạt rằng trái tim em sẽ 1 ngày nào đó lành lặn,dù 1 chút
    Hận là còn yêu,ghét cũng là còn yêu, chúng ta nên tha thứ ? Lí thuyết hão, còn hão hơn cả việc những thứ ngày trước chưa từng xảy ra.

    Mình đọc xong, cảm giác rõ ràng là ko thể biết dùng từ ngữ nào để diễn tả,hoàn toàn rối tung rối mù. Thế nên mình mới nói, ai đúng ai sai,đừng bàn tới vì không thể biết chính xác câu trả lời. Công tâm phân minh thì rõ ràng,người có thể nói rõ những thứ này nhất là C,người đứng giữa,anh ta chẳng lẽ ko biết trái tim mình thuộc về ai. Và lí do nào để anh ta còn gặp em gia sư, chường mặt ra để đòi quay lại ? Tất nhiên có lí do,nhưng mình chưa rõ thôi. Chỉ là,cái lí do của anh ta có đủ để anh hành động những thứ vô nhân tính đến như thế. Con người có thể lí giải cho hành động của mình bằng lí lẽ của mình nhưng luôn có những thứ để trừng trị họ,đôi khi làm sai không đơn giản là hối hận,có những thứ ko thể sai vì nếu sai chúng ta nhất định phải trả giá

    Là những tổn thương của em , anh sẽ bắt họ trả lại gấp trăm ngàn lần, anh hứa…

    Mình nghĩ tới thằng C mà máu nóng dâng lên, mình quyết tâm tìm cho ra info của nó. Mình lại tìm qua face của H,mình nhớ lại có lần nhỏ H nói về chị Q , C và em gia sư. H ko có thiện cảm tốt với em gia sư,nguyên do thì có nhiều, từ ganh ghét kiểu con gái thường tình tới cả những lí do mình chưa tỏ tường. Nhỏ H giờ hầu như có cuộc sống riêng và ko dính dáng gì tới mình và em gia sư,mình có thể hỏi nhỏ, nhưng nhỏ sẽ ngập ngừng,nhỏ sẽ cân nhắc và không việc gì phải trả lời cho mình những thắc mắc của mình về C, chị Q. Mình tìm trong danh sách bạn của H,mình nghĩ C đã lớn, anh ta đi làm, anh ta là người có vóc dáng to cao và đi SH hôm bữa mình có thấy, mình nghĩ anh ta nếu có face kết bạn với H, có lẽ phần nhiều sẽ lấy tên thật, hay sẽ đệm tiếng anh vào, mình lội vào face hầu hết những người mình thấy có chút khả nghi. Mình tìm,tìm tới mức quên cả dự tính đi ngủ trưa và chiều đi bơi,mình tự dưng muốn giải quyết mọi thứ nhanh hết mức có thể. Tìm mãi cũng ko ra được ai có nhiều phần trăm hay cho mình linh cảm là D,mình đang tính bỏ cuộc,mình rảo lại lần cuối những cái tên trong danh sách hơn tới 1000 bạn của nhỏ H. Tìm kiếm 1 người mà mình chỉ biết chút ít thông tin quả thực ko dễ dàng, mình đảo mắt 1 lần cuối,định bụng là sẽ tìm cách khác,cách này có vẻ vô vọng quá.
    C kelvin (TCC),
    mình như vớ được phao khi sắp chết đuối. Dù chưa rõ ràng là có phải là C ko,nhưng linh cảm khiến mình nghĩ là C, mình click ngay vào. Chẳng thể tìm thấy thông tin gì từ face của C, vì C để chế độ chỉ bạn bè mới nhìn thấy được. Mình thất vọng,mình tính gửi yêu cầu kết bạn nhưng cũng có lẽ sợ lộ , mình sợ chưa kịp tìm thông tin gì thì mình gặp họa ngược lại. Nghĩ theo hướng logic 1 chút thì để thông tin chỉ dành cho bạn bè, có lẽ cũng ko phải loại kết bạn quá tạp nham . Mình toan lập 1 face mới,giả làm nữ để kết bạn nhưng sợ ngày tháng mới tham gia ko gây cho C đc thiện cảm,mình nghĩ ngay tới cô bé bạn thân của mình, bé Xu. Mình gọi điện xin Xu mượn face làm tí việc,Xu hỏi sơ qua rồi sẵn sàng cho mượn. Mình liền gửi yêu cầu kết bạn,ngồi đợi

    Đời dạy ta cách tồn tại, người dạy ta cách đối mặt với người. Người này hay người kia, cuối cùng cũng phải lớn, cũng phải nhìn thẳng vào những sự thật mình phải nhìn. Thay vì bị người ta dẫn đi và sắp đặt sẵn cho mình 1 kết quả thì chí ít mình cũng nên cố gắng,đi theo sức của mình,nhận lấy những kết cục của chính mình chứ không phải ai ban phát cho

    Độ chừng nửa tiếng,thì C( tạm gọi là C khi chưa biết có phải C ko) chấp nhận lời kết bạn,mình không quên chọn tấm hình xinh nhất làm avatar nhằm gây ấn tượng với C,1 thằng con trai ít nhiều sẽ có thiện cảm với con gái hơn là 1 thằng con trai khác. Khi C chấp nhận kết bạn,mình liền vào mục thông xem thông tin. Năm sinh phù hợp,tên phù hợp,mình hi vọng là C. Mình trước đây đã biết được thông tin là C sống ở thủ đức,ngay trong trên tường của C,có lưu lại 1 tấm bản đồ,ghi lại nơi C sống thủ đức. Mình chắc 9/10 đây là C, vì những thông tin khá khớp với những linh cảm của mình đây là C
    Mình lội vào tường của C,hắn up những stt như đang tường thuật lại 1 trận bóng, hắn cũng yêu Arsenal như em gia sư, mình biết điều đó khi đọc những stt đó. Tâm trạng mình lúc đó như 1 người bị say xe,trộn lẫn nhiều thứ, người ta say xe thường tình, mớ thức ăn trong bụng sẽ trộn đều lẫn nhau và sau khi chịu đựng hết mức, người ta sẽ nôn ra ngoài. Cảm giác say xe nhất định là khó chịu,mình cũng khó chịu như thế,nhưng mình chẳng thể nôn những thứ cảm xúc,cảm giác đang bị trộn lẫn này. Nào là thấy ghét, thấy ganh tỵ và chút không hiểu, sao hành động của 1 người có thể xáo trộn hoàn toàn 1 gia đình,làm cho mọi thứ hầu như không thể quay trở lại quỹ đạo của nó,những vết thương lòng của những người liên quan,mãi mãi ko thể lành,thì hắn ta vẫn đường hoàng đương nhiên nhẹ nhàng như chưa từng có gì ? là hắn nhẫn tâm không tính người hay có những thứ mình chưa rõ,chưa hiểu. Nhưng nói thế nào,cảm giác không ưa hắn mình ko bỏ được. Mình nghĩ tới những thứ hắn làm,ít nhất thì mình muốn đập cho hắn 1 trận, dù mình biết,những thứ hắn gây ra,cả đời trả chưa chắc đủ
    - ‘ai thế ?’, hắn inbox mình,chính xác là inbox nick của bé Xu. Mình hơi giật mình, mình nghĩ mình nên là người chủ động trò chuyện để moi thông tin,không ngờ hắn bắt chuyện trước. Thầm nghĩ chắc trời muốn giúp mình ( dù mơ hồ mình không rõ mình đang hành động gì thế này,lần đầu làm những thứ như thế này nên thấy có chút lạ lẫm)
    - ‘chào anh J’,mình reply liền
    - ‘em biết anh àh?’, hắn đáp liền
    - ‘em thấy anh trong danh sách bạn của nhỏ bạn em,em gửi yêu cầu,muốn kết bạn’, mình nói,chẳng biết sao mình dạo này nhanh trí biện ra cái lí do đó
    - ‘ai thế?’, hắn hỏi, mình vội vào danh sách bạn của hắn tìm đại 1 người mình thấy phù hợp và nói
    - ‘ Như Yến đó anh’,mình rep, để hình mặt cười tinh nghịch,nói chuyện tử tế với hắn thấy mình phát bực
    - ‘ohm, em là bạn Như Yến àh? Em tên gì ?’, hắn hỏi, mình thật ra có biết Như Yến nào đâu, cầu mong cho hắn đừng hỏi thêm nữa, ko thì mình lộ tẩy mất.
    - ‘em tên my, anh tên gì ? C phải ko?’,mình rep lại, bắt đầu dò thông tin,coi như là mình đang tán hắn, làm cho hắn có chút hứng thú với mình,lúc đó nói chuyện sẽ dễ dàng hơn
    - ‘ohm, em học trường gì?,nhìn em dễ thương quá’, hắn nói,bắt đầu có ý định tán tỉnh mình, hay chính xác là cái nick mình đang mượn. Đành là con trai thằng nào cũng thế, nhưng tự dưng mình thấy khinh hắn, ác cảm có sẵn chăng?
    - ‘em học bên Ngân hàng’,mình nói đúng info của bé Xu
    - ‘vừa dễ thương vừa học giỏi,nhà em ở đâu?’, hắn trả lời,bắt đầu lộ ra cái kiểu nói chuyện tán gái thường tình
    Nói chuyện thêm 1 đoạn,mình moi ra được thông tin về nơi ở của hắn,chỗ làm,sđt,hắn còn hẹn mình đi uống cà phê. Tới lúc này mình mới bắt đầu bí,chẵng nhẽ vác cái mặt mình đi gặp hắn( kể ra thì mình cua trai cũng có nghề nhỉ?). Mà nhờ bé Xu có lẽ hơi khó,nhưng gặp hắn, có cơ hội cho mình biết thêm về hắn và tiếp cận hắn. Mình phải đi vào trong mới biết những gì đã diễn ra và nên giải quyết thế nào. Mình đánh xin hắn cho mình suy nghĩ,mình tính thuyết phục năn nỉ bé Xu giúp mình lần này.

    Tự dưng sao thấy mình toan tính thế, kể ra cũng thấy hơi sợ. Tự dưng lại hỏi, mình làm những thứ này rốt cuộc là đúng hay sai,liệu có thể giải quyết gì hay khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nhiều. Mình không rõ lắm,ngồi yên thì không đành khi mọi thứ tới mức này,mình linh cảm mọi thứ đang như 1 vở kịch có người dẫn dắt hết sức tài tình. Mình cũng bị đem làm diễn viên bất đắc dĩ, ít nhất mình cũng nên biết lí do cho việc đó. Không nhắc gì tới em gia sư, mình yêu em và làm mọi thứ chung quy là vì mình, vì mình muốn cố gắng cho tình yêu của mình. Có lẽ trong trường hợp này mình không nên cân nhắc quá nhiều, chỉ nên cẩn trọng 1 chút. …
    Ngày thứ 40,mọi thứ chính thức bắt đầu J
    p/s: chúc mọi ng ngủ ngon,

    như cũ,em sẽ up nhanh nhất có thể,cám ơn mọi người ủng hộ :)
     
  15. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    ....
    Cái này là xác nhận chính thức ...từ Tú - wuwu123




    Như vậy mọi người biết rồi chứ, mình cũng ko muốn nói gì nữa :nerves::nerves::nerves:
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/8/13
  16. cuong91nt

    cuong91nt Member

    Tham gia ngày:
    7/11/12
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    15
    Điểm thành tích:
    18
    sao kết thúc không có hậu tí nào vậy >"<. Mình đọc mình cứ mong chờ 2 người được hp bên nhau,ai ngờ... :(
     
  17. style144

    style144 Active Member

    Tham gia ngày:
    23/12/11
    Bài viết:
    244
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    28
    Cái này lấy từ fb của T - ko biết là nên vui hay nên buồn nữa ...
    Quote lại cho mn đọc
     
  18. led_design

    led_design Member

    Tham gia ngày:
    17/6/12
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    ............
    !!!!!!!!!!!!
    ????????
     
  19. amorouslook

    amorouslook Member

    Tham gia ngày:
    19/2/09
    Bài viết:
    182
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    18
    Say nang dai dai

    Dai nhung lỡ say nắng rồi thì up tiếp cho hểt say nắng luôn !
     
  20. NhaKhongSo

    NhaKhongSo Member

    Tham gia ngày:
    10/10/11
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    đang đọc, tự dưng dừng lại, làm khó chịu ghê ghớm.