Đối tác - Liên kết

Thấy ma ..... Ai nói trên đời này ko có ma thì vô mà đọc!

Thảo luận trong 'Xóm nhà lá' bắt đầu bởi teenboyhandsome_06, 18/8/11.

  1. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    hay ko bà con?anna chọn lọc kỹ lắm mới đưa cho mọi người đọc đó.
     
  2. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    bây giờ là câu chuyện có thật của nhà anna.lúc trước ông bà cố của anna(ông bà ngoại của bố anna) ở ngoài vạn giã,gần nhà thờ vạn giã.sau giải phóng,bà nội của anna đưa ông cố vào NT sống với gia đình vì lúc đó chỉ còn mỗi ông cố thôi,ko có người chăm sóc nữa.ông cố cũng đồng ý và quyết định bán nhà từ đường ở ngoài vạn giã (vì lý do riêng của gia đình nên các ông con trai ko ai chịu chăm ông cố và ko ai thích giữ nhà từ đường).sau khi bán nhà xong.ông cố vào NT.sau khi ông cố mất.ông bà nội mình và bố mình có về vạn giã làm lại 1 số giấy tờ bị mất sau ngày giải phóng.ông bà nội mình có ghé thăm lại nhà cũ.họ đã được nghe chủ nhà cũ kể lại những câu chuyện rùng rợ mà buộc họ phải đổi chủ căn nhà đó (khi ông bà mình về thăm thì căn nhà đã qua 3 đời chủ rồi).câu chuyện như sau:
    khi họ tới ở: buổi tối, họ nhìn thấy 1 bà già dáng người nhỏ thôi nhưng cứ lấy chổi quét nhà và nói: sao tụi bây tới ở nhà tao,nhà này là của tao.đi chỗ khác hết.rồi họ còn thấy 2 đứa bé trai khoảng 8-9 tuổi ở với bà già đó.
    theo miêu tả của họ thì bà già đó là bà cố mình còn 2 đứa bé đó là con đỡ đầu của ông cố,khi đó ở nhờ nhà để chữa bệnh nhưng ko qua khỏi và chết ở nhà đó.
    bà già và 2 đứa trẻ đó cứ đuổi họ đi hoài,phá họ,ko cho họ ở và buộc họ phải dọn đi.
    dau này ông bà mình ko còn về đó nên ko biết có xảy ra chuyện gì nữa ko...
     
  3. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Ông Nguyên đi công chuyện ở miền cao, mua tặng vợ một cái bóp da rất đẹp. Cái bóp này được làm bằng da Kỳ đà. Bà chủ cửa hàng xởi lởi: - Đây là cái bóp rất đặc biệt, ở cửa hàng tôi chỉ còn có một cái duy nhất. Nó được làm bằng da Kỳ đà. Ông Nhuận săm soi cái bóp thật kỹ rồi đồng ý mua. Sau đó ông bỏ trong xăm xô nai rồi lên xe về phố. Ông đưa cho vợ chiếc bóp, bà vợ phấn khởi: - Ôi cái bóp đẹp quá. Em rất thích. Cám ơn anh! Bà vợ ôm ông hôn chùn chụt. Rồi đem đồ đạc bỏ vào trong bóp... Bạn bè bà nhìn cái bóp ai cũng trầm trồ khen cái bóp đẹp và có cái gì đó kỳ ảo... Cái bóp rất bóng, da sáng loáng, có thể soi gương được. Một lần bà nhìn thấy một gương mặt con gái lạ trong cái bóp da. Bà ngỡ mình hoa mắt, khi định thần lại thì không thấy gì cả... Nhưng điều đó cũng không quái gở bằng có lần nửa đêm bà thấy có một bàn tay từ trong cái bóp thò ra. Bàn tay búp măng. Bà vã mồ hôi hột. Sự sợ hãi khiến bà lặng người đi. Tại sao lại có hình ảnh cô gái và bàn tay búp măng như vậy. Phải chăng cái bóp này là cái bóp ma quái? Bà kể lại với chồng. Ông chồng cười: - Bà thì cứ tưởng tượng. Làm gì có chuyện ma quái ở đây. Nhưng rồi khi chứng kiến tận mắt ông cũng rụng rời tay chân. Ông bảo: - Thôi, đem đốt cái bóp đi. Nó là ma quỷ chứ không phải người. Ta đã bị bà bán hàng lừa rồi. Vợ ông cằn nhằn: - Mua thì phải lựa chọn, ai lại mua cái bóp cũ bao giờ? Biết đâu người ta lấy cái bóp này từ nghĩa địa thì sao? Ông Nhuận buồn buồn: - Hay hôm nào anh đem trả lại cho bà ấy, rồi lấy lại tiền. Bà vợ trố mắt: - Anh điên à? Cái bóp chỉ có trăm ngàn bạc, mà từ đây lên miền núi cả mấy trăm cây số... Thôi, tốt nhất là đem đốt nó đi! Nói rồi, bà định bật nắp bếp ga, quẳng cái bóp lên đó. Bất chợt bàn tay trong bóp thò ra nắm chặt tay bà, rồi có tiếng người rên rỉ: - Bà chủ, bà đừng sợ. Tôi vì chết thảm nên hiện ra nhờ bà giúp đỡ. Tôi là Thùy Lâm, nhà ở đường Hoa Hạ phố núi. Ông bà chủ hãy tìm đến địa chỉ đó, mọi việc sẽ rõ, cha mẹ tôi sẽ biết ơn ông bà chủ. Bà Nhuận bủn rủn tay chân, lắp bắp: - Thế ra cô là hồn ma à? Tại sao cô không hiện ra với bà chủ cửa hàng đã bán hàng cho tôi? Cô mau buông ra, tôi sẽ làm theo ý cô. Hồn ma nức nở: - Bà ta là đầu mối của tội ác. Tôi đã định bóp cổ bà ta để trả thù. Ông Nhuận tò mò: - Như thế bà ta là thủ phạm gây nên cái chết cho cô à? Nào cô nói cô tên gì? Hồn ma nức nở: - Tôi đã nói rồi. Tôi là Thùy Lâm, hai mươi tuổi. Tôi đi dự đám cưới, lúc đi ngang qua khu rừng vắng thì bị hai tên cướp bịt mặt thay nhau hãm hiếp và giết chết tôi, rồi chôn xác tôi ở gốc cây sao trong rừng. Vì tôi chống cự quyết liệt, lật được chiếc mặt nạ của một tên, nó là thằng Trọng con bà chủ cửa hàng bán bóp da. Thằng Trọng tức giận, chặt bàn tay tôi rồi bỏ trong chiếc bóp đó. Còn thằng kia đâm tôi chết. Ông Nhuận tức giận: - Bọn chúng thật khốn nạn. Nhưng sao cái bóp lại ở chỗ bà chủ cửa hàng được? Thùy Lâm kể: - Cái bóp da này là báu vật của bà ngoại tôi truyền lại cho mẹ tôi và mẹ tôi cho tôi. Nó càng dùng lâu càng bóng như mới. Nó làm bằng loại da kỳ đà. Bọn chúng sau khi chôn tôi xong, tiếc cái bóp nên đem rửa sạch máu, bán lại cho bà chủ. Bà chủ tiệm cũng không hỏi han gì, đem trưng bày như đồ cổ. Được hai hôm thì ông đây mua nó, ba mẹ tôi hoàn toàn không biết gì về cái chết của tôi. Họ đi tìm tôi khắp nơi. Tôi đã báo mộng cho ông bà, nhưng ông bà không thấy. Vì không phải ai cũng thấy ma cả. Ông Nhuận sửng sốt: - Và vì vậy cô mới hiện ra ở nhà tôi? Thùy Lâm đau đớn: - Đúng vậy nhờ có ông bà mà tôi mới có cơ may trả thù. Tôi hận hai kẻ sát nhân đến tận xương tủy. Ông bà mau giúp tôi với. Sau này, tôi sẽ có dịp trả ơn ông bà. Ông Nhuận gật đầu: - Được rồi! Rồi sẽ làm theo ý cô. Vợ ông Nhuận cũng rối rít: - Ông mau đi ngay. Tôi sợ lắm rồi... Mà cô Thùy Lâm ơi, cô đừng có xuất hiện nữa, chúng tôi sẽ làm theo lời cô đó. Thùy Lâm biến vào trong cái bóp da. Ông Nhuận vội vã lên đường... Suốt một ngày vất vả, ông có mặt tại phố núi vào lúc trời chạng vạng tối. Ông hỏi địa chỉ ông bà Liêu và có mặt tại đó. Ông bà Liêu tò mò: - Ông cần gặp chúng tôi à? Có việc gì thế? Tôi chưa hề quen ông.... Ông Nhuận giới thiệu: - Tôi là Nhuận, một lữ khách tình cờ qua phố núi và được gặp cô Thùy Lâm. Cô ấy nhờ tôi nhắn lại với ông bà một chuyện... Ông bà Liêu rú lên: - Thùy Lâm! Đó là con gái chúng tôi. Nó mất tích cả tuần nay, chúng tôi đang rất lo sợ. Thế con gái chúng tôi nó đang ở chỗ ông à? Ông mau cho chúng tôi gặp. Ông Nhuận bần thần: - Cô ấy chết rồi! Hồn cô ấy báo mộng như vậy. Mẹ Thùy Lâm cơ hồ như muốn ngất xỉu, bà ôm ngực run lẩy bẩy: - Chết rồi à? Làm sao mà chết? Trời ơi, con tôi. Mà tại sao nó lại báo mộng cho ông. Ông quen nó à? Ông Nhuận nói: - Không! Tôi không hề quen cô ấy. Thậm chí còn khiếp sợ khi thấy cô ấy nữa. Cha Thùy Lâm thất thần: - Ông ơi ông làm ơn nói rõ đi. Số phận con gái tôi ra sao mà nó lại báo cho ông như vậy? Ông Nhuận đưa cái bóp da ra. Vừa nhìn thấy cái bóp da, mẹ Thùy Lâm ngất luôn. Cha Thùy Lâm vội đưa bà lên giường nằm rồi lạnh lùng nhìn ông. - Đây là cái bóp da lâu đời của nhà vợ tôi. Làm sao ông lại có nó? Phải chăng ông là thủ phạm giết chết con Thùy Lâm nhà tôi? Rồi hồn nó bắt ông phải đem trả và tự thú... Ông Nhuận xua tay: - Trời ơi! Chưa gì ông đã gán cho tôi cái tội khủng khiếp quá vậy. Tôi sẽ kể cho ông bà nghe tường tận. Và ông thuật lại lời của Thùy Lâm... Kể xong, ông chép miệng: - Tội nghiệp cô gái! Cô ấy chết trẻ quá. Cha Thùy Lâm nghẹn ngào: - Cảm ơn ông đã cho tôi biết sự thật, tôi sẽ bắt hai đứa sát nhân sát hại con tôi đền tội ác.... Mẹ Thùy Lâm đã tỉnh lại thều thào: - Cho tôi xin lại cái bóp. Tôi muốn nhìn mặt con tôi. Ông chồng đưa cho bà cái bóp và một bàn tay từ trong cái bóp hiện ra nắm chặt tay bà. Bà vuốt ve bàn tay con nước mắt giàn rụa. - Đây đúng là cái bóp của tôi, và bàn tay là của con gái tôi. Con ơi, sao con chết thảm như vậy? Ông chồng ứa lệ: - Tôi phải đến nhà mẹ thằng Trọng, hỏi cho ra nhẽ! Vừa lúc đó có tiếng ồn ào, một thanh niên mặt mũi bặm trợn xuất hiện. miệng anh ta đầy máu. Anh ta đấm ngực thùm thụp kêu gào trước cổng nhà cha mẹ Thùy Lâm: - Thùy Lâm, hãy tha cho tôi. Tôi xin khai tất cả. Tôi và thằng Cư có tội. Thằng Cư nó đâm đầu vào cây sao chết rồi. Nó đã thoát, còn tôi, tôi cũng sẽ theo nó để đền tội cho cô. Cha Thùy Lâm kêu rú lên: - Thằng Trọng, thì ra là mày. Tại sao mày lại giết con gái tao. Tao sẽ giết chết mày. Ông nắm cổ gã, hắn kêu lên sằng sặc: - Giết đi. Tôi đang muốn chết đây. Tôi bị ma ám cả tuần nay rồi. Cô ấy luôn hiện về báo thù. Ông Nhuận ngăn cha Thùy Lâm: - Nó đã bị ma ám, cứ để nó tự khắc khai báo. Nó là thằng Trọng à? Cha Thùy Lâm gật đầu rồi quay sang Trọng: - Mày phải khai rõ ra, tại sao mày lại giết con gái tao? Thằng Trọng kể, giọng đứt quãng: - Tôi gặp Thùy Lâm trong tiệc cưới. Nàng đẹp lộng lẫy khiến tôi và thằng Cư mất cả hồn vía. Tôi bàn với thằng Cư đến làm quen. Thùy Lâm rất vui vẻ đồng ý nói chuyện. Rồi phần vì men rượu, dục tình nổi lên nên tôi và Cư phục kích con đường mà Thùy Lâm sẽ về. Cả hai dùng khăn bịt mặt, quả nhiên Thùy Lâm xuất hiện và chúng tôi đã thực hiện được ý đồ. Thùy Lâm chống cự quyết liệt nhưng cuối cùng đành khuất phục, nàng để mặc chúng tôi muốn làm gì thì làm. Mục đích của chúng tôi là chỉ có thế. Nào ngờ, lợi dụng lúc tôi sơ hở, nàng quăng chiếc bóp da trúng mặt tôi, làm cái khăn rơi xuống. Nàng rú lên: - Thằng Trọng! Tao không ngờ mày lại đồi bại đến thế? Tao căm thù mày. Tôi biết mình đã bị lộ nên liều mạng bàn với thằng Cư thủ tiêu Thùy Lâm. Tôi bước tới chỗ nàng ngồi giả bộ dỗ dành, nếu Thùy Lâm nghe lời thì thôi còn không thì ra tay ngay... Thùy Lâm không nghe tôi giải thích mà ra sức mạt sát, chửi rủa, còn dùng tay cào cấu vào mặt tôi. Tôi điên tiết, lấy con dao chặt ngay bàn tay đó. Thùy Lâm gục xuống rồi Cư đâm vào bụng cô ta. Thùy Lâm chết ngay tức khắc. Xong việc cả hai như sực tỉnh, thấy mình đã phạm tội ác khủng khiếp. Chúng tôi vội chôn Thùy Lâm dưới gốc cây sao. Nhưng sau đó nhớ ra còn bàn tay của nàng. Tôi vội bỏ vào cái bóp định chôn tiếp. Nào ngờ. Cư cứ xăm xoi cái bóp nói: - Đây là cái bóp rất đẹp, giá trị lắm, ta mang về chỗ mẹ cậu, nhờ bán lấy tiền xài! Tôi gạt đi: - Cậu điên à? Làm thế thì khác gì “Lạy ông tôi ở bụi này”. Cư cười: - Chỗ mẹ cậu bán hàng lưu niệm, khách thập phương đến chỉ một ngày là cái bóp lên đường. Ta có bạc triệu để xài.... Tôi ngẫm nghĩ rồi đồng ý. Mẹ tôi cũng không hỏi gì về cái bóp. Vài hôm sau, bà đưa cho tôi mấy trăm ngàn gọi là tiền bán bóp da. Tôi và Cư rủ nhau đi uống rượu... và cố quên chuyện cũ đi. Nhưng đêm nào tôi cũng thấy bàn tay Thùy Lâm bóp cổ mình, cái bàn tay đầy máu. Tôi sợ hãi gào thét. Giọng Thùy Lâm rõ mồn một: - Mày đã hại cả cuộc đời con gái của tao, lại giết chết tao, tao sẽ báo thù... Tôi sợ quá, năn nỉ rằng tôi chỉ lỡ tay không cố ý. Nhưng Thùy Lâm cứ lởn vởn bên cạnh. Tôi bị suy nhược trầm trọng. Nhất là khi được tin thằng Cư lao đầu vào gốc cây sao tự tử... Và hôm sau. Thùy Lâm ra lệnh cho tôi đến đây tự thú.... Trọng kể xong lăn ra ngất xỉu, máu mồm hộc ra.... Ông Nhuận nói: - Ghê thật! Hồn ma báo oán, thằng Trọng này thế nào rồi cũng chết. Mẹ Thùy Lâm não ruột: - Nhưng còn con gái tôi, nó làm sao sống lại được? Ông Nhuận, cảm ơn ông. Nhờ ông mà sự thật mới được lộ rõ, tội ác phải trả giá... Đêm nay, ông ở lại với chúng tôi, chúng tôi sẽ làm mâm cơm cúng cho linh hồn cháu được siêu thoát. Ông Nhuận gật đầu. Lúc khiêng Trọng lên giường thì hắn đã tắt thở. Họ khiêng xác Trọng về nhà mẹ hắn. Mẹ hắn ban đầu hốt hoảng đờ người, nhưng khi rõ chuyện, nước mắt ngắn dài, giọng thê thảm: - Tôi không ngờ con tôi lại làm điều ác như vậy? - Nó “ác giả ác báo” thôi. Đó là luật nhân quả. Đêm đó, ông Nhuận thấy Thùy Lâm hiện về, nét mặt tươi tắn. Thùy Lâm nói: - Cám ơn ông đã giúp con. Con xin đền ơn ông. Ông Nhuận hỏi: - Thế còn thằng Cư chết ra sao? Cháu kể lại cho bác nghe đi! Thùy Lâm rổn rảng: - Con làm hồn ma xuất hiện, dụ dỗ nó. Nó say rượu nên đâu biết con đã chết. Thế là nó lao đầu vào gốc cây, vỡ nát cả sọ. Ông Nhuận thở dài: - Thế là chỉ vì sự độc ác của con người mà đã tước đi ba mạng sống con người. Bây giờ ân oán đã trả xong con tính sao? Thùy lâm trìu mến: - Con xin làm con của cha mẹ. Vì đó là duyên số. Nhờ có cha mẹ, mới làm sáng tỏ được nỗi đau khôn cùng của con. Nhờ có cha mẹ, nên con mới rửa được mối thù.... Ông Nhuận bà Nhuận lấy nhau đã gần chục năm nhưng chưa có con. Vì thế khi nghe Thùy Lâm nói, ông rất vui mừng. Sáng hôm sau, ông từ biệt cha mẹ Thùy Lâm về xuôi, sau khi đã gửi trả lại cái bóp da. Cái bóp da được chôn chỗ Thùy Lâm chết. Cha mẹ Thùy Lâm cảm động: - Ông không quản ngại đường xa, đem tin tức con gái tôi cho gia đình, thật rất biết ơn ông. Cầu mong mọi điều tốt lành cho ông và gia đình... Ông Nhuận thân tình: - Nay mai mình sẽ là người một nhà? Tôi sẽ coi Thùy Lâm bây giờ như con gái tôi. Cha mẹ Thùy Lâm ngạc nhiên: - Ông nói vậy là sao? Chúng tôi thực sự không hiểu... Ông Nhuận cười: - Thùy Lâm đã đầu thai làm con gái vợ chồng tôi. Vợ chồng lấy nhau đã lâu mà chưa có con... Cha mẹ Thùy Lâm mừng rỡ: - Thế thì hay quá, khi có tin mừng ông bà nhớ báo cho chúng tôi biết với. Để chúng tôi xuống thăm cháu. Ông Nhuận gật đầu. Ngay hôm đó ông về đến phố, ông kể cho bà vợ nghe tất cả sự việc, bà vợ hoan hỉ: - Tôi cũng có niềm vui nói với ông đây, một cô gái xinh đẹp hiện ra nói với tôi: “Con xin được làm con của mẹ để đền ơn sâu”.... Nói xong, cô ta chui luôn vào miệng của tôi. Ông Nhuận phấn khởi: - Đó là linh hồn của Thùy Lâm đó. Chúng ta sắp có tin mừng rồi. Bà vợ tò mò: - Thùy Lâm à? Ông Nhuận gật đầu. Quả nhiên một năm sau, bà Nhuận sanh một đứa bé gái rất xinh đẹp. Đặt tên gì nó cũng khóc. Chỉ khi đặt tên Thùy Lâm thì nó mới nhoẻn miệng cười, ông báo tin cho cha mẹ Thùy Lâm biết. Hai ông bà vội xuống phố, khi thấy đứa con gái, ông bà nức nở: - Đúng là Thùy Lâm đây rồi. Con gái tôi đã tái sinh ở nhà ông bà. Cho phép chúng tôi là cha mẹ đỡ đầu của Thùy Lâm.... Hôm đó quả là ngày vui của hai gia đình.... Thùy Lâm lên ba tuổi, kể lại vanh vách chuyện ngày trước và bảo: - Hai tên Trọng và Cư sẽ là trâu ngựa cho nhà cha mẹ con kiếp sau để trả nợ cho tội ác của chúng.... Ai nghe cũng kinh hãi
     
    Chỉnh sửa lần cuối bởi quản trị viên: 25/7/12
  4. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    hay ko? tiếp theo câu chuyện báo mộng có thật do ông (anh em cô cậu với bà nội anna) thấy.
    có ai biết nghĩa địa nhà thợ vạn giã ko?lúc người ta giải thể nghĩa đại nhà thờ vạn giã để lấy đất làm việc gì đó.nhà mình đi hốt cốt.ở nghĩa địa nhà thờ vạn giã gồm có : ông bà cố của mình (ông ngoại của bố mình),ông bà sơ (ông bà ngoại của bà nội mình),ông 2 (anh của bà nội mình), cô của mình (chết lúc 4 tuổi).
    lúc đó hốt gần hết chỉ có mộ của ông 2 là bị lạt.vì thờ đó đâu có xây học như bây giờ.chỉ đào lỗ,bỏ hồm rồi lấp đất.đến lễ các thánh 1-11 hay gần tết thì đổ đất lên thôi nên bị lạc mất mộ ông 2.sau khi lấy cốt và đem về nhà thờ chánh tòa (lúc đó nhà mình ở giáo xứ chánh tòa, sau này chuyển nhà sang vĩnh phước lúc mình được 6 tuổi.),ông 10 (anh em cô cậu với bà nội mình) mơ thấy ông 2 về nói: anh 10 ơi! e lạnh lắm!mọi người đi hết rồi,còn sót 1 mình em.anh kêu mọi người đưa em về".ông 10 có hỏi ông 2 nói chỗ chôn đi,mọi người tìm hoài mà ko thấy.nhưng ông 2 ko biết.sau đó nhà mình có đi đào lại nhưng chịu thôi đành để bị lạc vì đã cố hết sức.sau đợt 2, ông 2 có về nói với ông 10 và hỏi : sao vẫn chưa đưa về với cha mẹ.ông 10 cũng trình bày rõ ràng và nói đã cố gắng lắm rồi.vậy thôi chú cứ ở đó đi.nếu sau này có người nào tìm được chú thì về chứ gia đình làm hết sức có thể rồi.và sau đó ông 2 ko còn về cằng nhằn chuyện bỏ sót.
    đến giờ gia đình của anna vẫn chưa tìm được mộ của ông 2.
    lúc trước anna có mơ thấy nhà đi hốt cố 1 nam,1 nữ,1 đứa nhỏ khoảng 9 tuổi nhưng anna hỏi bố rồi mà bố ko nhớ còn sót ai ngoại trừ ông 2...
     
  5. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    nếu thấy hay thì like cho anna nhe
     
  6. E71XXX

    E71XXX Moderator

    Tham gia ngày:
    22/9/09
    Bài viết:
    3,895
    Đã được thích:
    84
    Điểm thành tích:
    48
    Post bài Size 3 hoặc 4 là vừa nha anna_ho ,chơi size 5 choáng quá [​IMG]
     
  7. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    tiếp tục câu chuyện người chết oan về báo mộng nhe.
    mọi người còn nhớ cách đây khoảng 2 hay 3 năm gì đó,ở lương sơn cho vụ án chồng giết vợ, chặt thành từng khúc, cho xuống hầm rút để phi tan rồi bỏ trốn lên Lạng Sơn ko? vụ án đó rầm rộ cả NT những ngày gần tết.anna sẽ kể câu chuyệ tại sao công an tìm được xác chết còn tình tết vụ án thì ko kể nữa nhe.
    sau khi người chồng giết vợ,chặt xác , cho xuống hầm rút,hắn dọn dẹp hiện trường sạch sẽ vô cùng.sau đó,hắn nói với mọi người và gia đình vợ là vợ hắn bỏ nhà theo trai.hắn nói với bên vợ: hắn buồn và muốn về quê hắn ở Lạng Sơn vì hắn ko thể sống được ở đây khi vợ hắn bỏ nhà theo trai.hăn sợ lời đàm tiếu.hắn nói với chị vợ họ là: hắn đi và nhờ chị ấy qua ở coi nhà.
    người chị họ đó qua ở trong nhà đó và cảm thấy 1 cái gì đó lạnh lẽo và đáng sợ.rồi đêm xuống,căm nhà trở nên vô cùng ma oái nhưng do dạn nên chị ko cảm thấy gì sợ.rồi chị ấy chìm vào giấc ngủ và nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng nói lạnh lẽo: "chị ơi!.........e chết oan...chị ơi........cứu e......"gần cản tuần chị ta nghe như vậy .lúc đầu nghĩ ko có gì nhưng tiếng đó cứ kêu mãi.cho đến 1 đêm,trong giấc mơ, chị ấy hỏi :"ai đó?" khi nghe tiếng kêu oan cất lên.rồi oan hồn của người e gái kể lại đầu đuôi sự việc và nói xác đang bị chôn dưới hầm rút, nơi mà nhà chị thường hay mổ heo.
    sáng hôm sau, người chị lên công an trình báo và người ra cho dở nắp hầm lên tìm và thấy xác người trong giai đoạn bắt đầu phân rã...
    ghê ko bà con
     
    Chỉnh sửa lần cuối bởi quản trị viên: 25/7/12
  8. longntt105

    longntt105 Moderator

    Tham gia ngày:
    24/5/09
    Bài viết:
    10,238
    Đã được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    38
    dài quá... ko đọc nỗi lun..........
     
  9. BoneBone

    BoneBone Member

    Tham gia ngày:
    30/7/10
    Bài viết:
    595
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    18
    Bộ đọc cái này là tin có ma à :so_funny: . Bạn có quen con ma nào thì nói tới giao lưu với mình :D
     
  10. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    ma là hợp vía.nếu bạn xem chưa trình "the hauting" của discovery bạn sẽ được nghe 1 câu :"bạn ko tin ma nhưng phải tin quỷ".mình tin có linh hồn và linh hồn nặng 21,5g.
    ko phải ai muốn gặp ma là gặp được đâu.họ cho mình thấy khi họ cần mình giúp
     
  11. BoneBone

    BoneBone Member

    Tham gia ngày:
    30/7/10
    Bài viết:
    595
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    18
    :D ..................................................
     
  12. BoneBone

    BoneBone Member

    Tham gia ngày:
    30/7/10
    Bài viết:
    595
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    18
    Vâng quỷ thì mình tin ................ chứ ma thì :teeth:
     
  13. oanhcao

    oanhcao New Member

    Tham gia ngày:
    28/9/09
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    thật nể phục mấy người này, đọc không mà còn nổi da gà...
     
  14. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    sao có mình anna kể truyện vậy?có ai đóng góp ko?
     
  15. BoneBone

    BoneBone Member

    Tham gia ngày:
    30/7/10
    Bài viết:
    595
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    18
    tại có mỗi anna hợp vía với ma thôi chứ bình thường có ai thấy đâu mà kể :D
     
  16. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Nhiều người đi trên đường khuya, vắng đôi khi bắt gặp ma và có khi trông rõ như người thật nên đôi lúc lại không nghĩ rằng mình gặp ma...
    Dee Goss, người đã quả quyết mình trông thấy hồn ma đã mô tả lại như sau: "Tôi thấy con ma đội mũ trùm đầu, điều khủng khiếp là không có chân nên trông như lơ lững, trôi nổi dật dờ ngang qua con đường ngay trước mặt chúng tôi. Tôi đã thấy hình ảnh này rất rõ, có thể phân biệt từ chi tiết".
    Vào những năm 1976, 1978, hồn ma trên còn được thấy lại nhiều lần trên đường và mới đây một hình ảnh về hồn ma với mũ trùm đầu lại xuất hiện và nhiều người đã thấy rõ ràng ngay trên con đường vòng của xa lộ gần cầu Stocks ở phía Nam Yourkshire (Anh Quốc). Hai người tuần cảnh ban đêm đã thấy một hồn ma với mũ trùm đầu (giống như hình ảnh đã thấy ở nhiều nơi) trên cầu Pearoyd, ngoài ra có đêm một trong hai người lại còn thấy một hình ảnh lạ lùng kỳ dị khi giữa đêm khuya thanh vắng bỗng có ba đứa bé im lặng nhảy múa quanh cột điện cao thế.
    Trong Modern Mysteries of Britain còn ghi nhận những sự kiện đáng lưu ý về hồn ma xuất hiện trên đường, ở đây có sự khác biệt và linh hoạt hơn. Ấy là ma đón đường và xin quá giang (người Mỹ và người Anh thường gọi là Phantom Hitch Hiker). Sau đây là vài trường hợp có thật xảy ra:
    Năm 1951, tại Lakenheath, căn cứ không quân ở Suffok, một cảnh sát đã lái xe quanh căn cứ vào ban đêm và đã thấy một phi công trong bộ quân phục xuất hiện giữa đường và làm hiệu muốn quá giang xe. Người cảnh sát dừng xe lại để cho viên phi công bước lên. Viên phi công này xin mồi lửa điếu thuốc, một khi ngọn lửa từ hộp quẹt lóe lên thì viên phi công biến mất, người cảnh sát kinh ngạc và rợn tóc gáy khi thấy cái ghế ngồi trong xe, nơi mà viên phi công vừa ngồi trống rỗng một cách dễ sợ. Về sau, qua cuộc điều tra, người ta được biết ở góc căn cứ này trước đã xảy ra một tai nạn thảm khốc, một chiếc quân xa đã đâm sầm vào một viên phi công trẻ tuổi đang trên đường đi bộ đến căn cứ. Nhìn ảnh chụp người lính Không Quân này, người cảnh sát lái xe đêm ấy đã khẳng định rằng đó chính là người đã xin quá giang và đã biến mất sau đó.
    Trường hợp tương tự cũng đã xảy ra tại Oklahoma (Hoa Kỳ) vào mùa đông năm 1965. Lúc đó cô Mae Doria đang lái xe chạy trên xa lộ 20 hướng đông của đường Claremore thì gặp một cậu bé trạc độ 12 tuổi đứng bên đường đưa tay khoác khoác ra dấu chận xe lại, Mae hỏi cậu bé muốn về đâu, cậu bé đưa tay chỉ về phía trước và nói: "Nhà cháu ở đầu kia kìa". Cô Mae để cậu bé ra ngồi ở ghế sau, họ nói chuyện với nhau cho đến khi xe đến gần Pryor thì cậu bé ngỏ ý muốn xuống xe ở vị trí cống nước lớn gần đó. Khi đó Mea chạy xe chậm lại, cô lấy là lạ vì vùng này chẳng có nhà cửa gì cả còn cây cối thì lưa thưa, có nơi trơ trụi hoang vu vắng vẻ vô cùng. Khi đó, Mae Doria hỏi cậu bé: "Nhà cháu ở đâu?" cậu bé lại chỉ tay về phía trước và trả lời: "Nhà cháu ở đầu kia kìa!". Cô Mae Doria quay mặt về hướng mà cậu bé vừa chỉ nhưng chẳng thấy nhà cửa nào ngoài vùng đồng trống. Cô ngạc nhiên quay lại thì không thấy cậu bé ở trong xe nữa. Qúa kinh ngạc cô vội ngừng xe lại. Vậy cậu bé ra khỏi xe khi nào? Cô Mae Doria cảm thấy hoang mang, cô cứ nghĩ là cậu bé đã nhảy ra khỏi xe rồi nhưng tại sao cửa xe vẫn còn đóng chặt? Cô lái xe chạy quanh nhiều vòng nơi vùng đồng trống cạnh xa lộ nhưng vô ích, hình bóng cậu bé vẫn biệt tăm... Điều kỳ lạ là lúc ấy cô không cảm thấy điều gì khiến phải lo sợ hay kinh hãi cả. Nhưng sau đó cô mới cảm thấy rờn rợn trong người.
    Hai năm sau, nhân lúc rảnh rỗi, gặp người đi thu tiền hơi đốt, cô Mae Doria kể cho anh ta nghe chuyện liên hệ đến việc cô gặp cậu bé quá giang và biến mất một cách lạ lùng ngày nào thì người này cho biết cậu bé mà cô gặp đã chở đi một đoạn đường là chuyện có thật và nhiều người lái xe qua đó cũng đã gặp trường hợp tương tự nghĩa là cậu bé xuất hiện xin quá giang xe về nhà nhưng nửa đường thì biến mất. Người đi thu tiền hơi đốt nói:
    - "Tôi đã nghe chuyện về cậu bé này từ lâu. Đó chính là một hồn ma và sự việc này xảy ra từ lâu rồi, từ năm 1936 chớ không phải mới đây... "
     
    Chỉnh sửa lần cuối bởi quản trị viên: 25/7/12
  17. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Ðêm hôm đó, tôi và ba người bạn ngồi làm bài ở phòng khách đến thật khuya, chúng nói với nhau rằng đêm nay tất cả sẽ ngủ ở phòng khách. Vào khoảng một giờ rưỡi khuya, tất cả bạn của tôi đều đi ngủ chỉ còn lại mình tôi ngồi đó ráng làm cho xong bài essaỵ
    Khoảng hai giờ, tôi liếc nhìn đám bạn đang ngủ khò. Hai đứa nằm bên trái còn một đứa thì nằm bên phải, tôi thì ngồi xếp bằng ở ngay chính giữạ Trời đã khuya lắm rồi, buồn ngủ mở mắt không nổi, tôi đành đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
    Tôi lẩm bẩm trong miệng: "Có ánh sáng đèn đường chiếu vào cho dù tắt đèn cũng không có tối lắm", rồi tôi kéo cái chăn đắp lên người và nằm xuống. Tôi xoay đầu qua bên phải giáp mặt với Dung (Dung nằm xoay mặt vào tường). Dung có mái tóc dài chm lưng thật là đẹp. Tôi nhìn mái tóc của bạn ấy rồi nói: "Tóc đẹp quá."
    Rồi rất là lạ, như có cái gì đó bảo tôi sờ vào mái tóc của Dung. Tôi lấy bàn tay trái vuốt mái tóc của bạn ấỵ Khi làm như vậy tôi cảm thấy có cái mặt sau làn tóc đó. Tôi có thể rờ được mũi, miệng... cái mặt thì không được láng... hình như là có rất nhiều mụn. Sau đó tôi rờ đến đôi mắt. Tôi cảm nhận được đôi mắt ấy đang mở và nhìn chòng chọc vào tôi, nhưng thật kỳ lạ tôi không thấy khuôn mặt đâu hết mà chỉ thấy tóc mà thôi, vì tôi có thể rờ và cảm thấy được khuôn mặt dưới làn tóc đó...
    Bỗng dưng tôi chợt nhớ ra bạn tôi nằm xoay vào tường mà, và... tôi nghĩ rằng khuôn mặt mà tôi rờ được... là... là... là... một người khác.... Rồi tôi la thật lớn. Linh là người thức dậy đầu tiên mở đèn lên. Tôi biết chắc chắn rằng không phải Dung đang nằm bên cạnh tôi, bởi vì khi Linh mở đèn lên tôi thy Dung đã thức nhưng vẫn còn nằm xoay mặt vào tường. Khi bạn ấy xoay qua tôi và hỏi: "Có chuyện gì vậỷ" Tôi nhìn mặt bạn ấy thấy rất là láng, không có mụn gì hết!