Đối tác - Liên kết

truyện les"Sự thật và giả dối" (truyện dài kỳ)

Thảo luận trong 'Truyện - Thơ - Văn' bắt đầu bởi |<aty_luatynh, 18/8/08.

  1. |<aty_luatynh

    |<aty_luatynh New Member

    Tham gia ngày:
    28/4/08
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Mình sẼ kể chO các bạn nghe 1 câu chuyện vỀ 1 bạn gái les ! ... mỘt cÂu truyện cÓ thẬt ... MonG cÁc bạn nghe vÀ ủng hộ mình nhé ! ................ start ........

    Sinh rA trOng 1 gIa đình cŨnG khÁ đầy điều kiện nhưng An hình như hoàn toàn ko hề hạNh phúC trOng giA đÌnh ấY . Ba thì thEo vợ nhỏ đà bỎ An đi sAnG Mỹ từ lúc An chỉ mới 6 tuổi .... một cái tuổi rất cần tình yêu của cha lẫn mẹ. Nhưng An đã mất đi cái quyền có 1 người cha như thế ! .....

    Ngày qua ngày An sống với mẹ , mẹ luôn yêu thương An hết mực , tất cả đều chiều theo ý An .

    Nhưng người mẹ ấy ... lại không thể hiểu con mình nghĩ gì ....

    An sống trong im lặng ... sống trong bóng tối ... sống một cuộc sống 2 mặt . ....

    Và An một con người rất lạnh lùng và thờ ơ với mọi chuyện xung quanh .... những thứ tình cảm yêu thương đối với chẳng là gì cả... An chẴng bao giờ muốn trao tình cảm mình cho 1 ai ....

    An luôn tỏ mình ra mạnh mẽ ... luôn tỏ mình chẳng cần bất cứ thứ gì trên đời này ... Tính An dần dần như 1 thằng con trai ... An lúc là 1 đứa con gái nhưng lúc nào cũng mặc đồ con trai ... An vô cùng ghét những bộ đồ ra dáng con gái ! ......

    Thế rỒi tuổi 15t đã đến với An ... lẦn đẦu An bước chân vào ngôi trường cấp II ..... An bước vào 1 lớp học khá nhiều bạn học giỏi và rất hòa đồng ... Riêng An chẳng nói tiếng nào và lẳng lặng lựa chọn cho mình 1 cái bài cuối lớp học và trong góc tường .... ai vào ngồi chung An đều không chịu .... Có 1

    bạn gái tên Trúc Phương lại nói với An :

    " Bạn ơi , có thể cho mình ngồi chung được ko ? mình sợ ngồi bàn đầu lắm "

    An lạnh lùng trả lời : " không thích , bạn sang bàn khác mà ngồi , tôi muốn ngồi 1 mình "
    Trúc Phương im lặng bước đi và ngượng ngùng .... những bạn ngồi gần An đều quay lại nhìn An . Còn An thì vẫn thờ ơ chẳng màng người ta nghĩ gì ... An dần dần tách mình ra khỏi cái lớp học này ! Mọi người xung quanh chằng ai dám nói chuyên với An ... Vì vẻ mặt An lúc nào cùng hầm hầm và chẳng nói tiếng nào ... nhƯng An lẠi rẤt họC giỏi ... An lUôn đỨng nhất nhì lớp ....

    Vì thẾ An cũng được thầy cô yêu mến ! còn bạn bè thì lại ko hề có chút cảm tình nào dối với An ... Luôn cho An là 1 đứa con gái vô vị và 1 đứa con gái chẳng coi ai ra gì ! ... An chẳng được lòng bạn bè ! .........

    An chẳng hể bận tâm đến những điều ấy ! ... An vẫn làm những điều mình suy nghĩ ! ...........

    An về nhà ! ... đêm đến ... An lại suy nghĩ ! bao nhiều điều dày vò trong trí óc nhỏ xíu của An . An vẫn thầm nghĩ .... " Giá như mình có một gia đình ấm áp , giá như mình có ba , giá như mẹ hiểu mình nghĩ gì , giá như mình vô tư như mọi người ... "

    " Dậy ..... dẬy .... dậy An , trễ giờ rồi con , mau lên " tiếng của mẹ An vAng vang khắp cả phòng ...

    An giật mình dậy nhìn đồng hồ thì đã gần 7h , sắp muộn học rồi , An vẫn bình thản và từ từ làm vệ sinh cá nhân rồi sách cặp đi học , mặc cho mẹ đang hối thúc An nhanh lên ! .....

    An vào lớp trễ .... đang vội bước về chỗ thì An lại thấy 1 ai đó đang ngồi dưới bàn của mình . An vội đập tay xuống bàn và nói :
    " Đây là chỗ của tôi , bạn làm ơn ngồi chỗ khác " nét mặt vẫn lạnh lùng và chẳng có 1 nụ cười

    Bạn gái ấy vô cùng bỡ ngỡ và vội vàng đứng dậy . Nhưng Cô giáo chủ nhiệm đã vội vàng nói :
    " An không được nói vậy , Vân là bạn mới được chuyển vào lớp ta , và bây giờ cũng đã hết bàn trống , chỉ còn 1 chỗ bên cạnh em thôi , nếu em không đồng ý thì cứ lên bàn cô mà ngồi "

    An nghe nói thế , quăng cặp 1 cái ầm vào góc tường và nói với cô bạn kia ....
    " được rồi cứ ngồi , làm ơn xê cái người ra cho tui đi vào , ngồi đừng có mà nói tiếng nào đấy nhá , tôi chẳng thích ồn ào , được thì ngồi không được thì chuyển lớp khác "

    " An không được nói vậy " Cô chủ nhiệm mắng An

    vÀ cô quay sang Vân nói : " em cứ ngồi đỡ đi , khi nào có chỗ thì cô sẽ chuyển cho em , mà em cứ ngồi đây không sao đâu , An tính thế thôi nhưng không sao đâu em ... có gì em cứ hỏi An nhé , An học rất giỏi "

    " An giúp đỡ bạn đó " cô vội quay sang An và nói ... khuôn mặt dịu dàng thật dễ thương và cô quay đi trở lại bàn giáo viên và tiếp tục bài học .

    Vân rụt rè và hỏi An : " An giúp mình với nha , mình mới chuyển vào trường nên mình chẳng biết gì , An giúp Vân với nha "

    An lạnh lùng trả lời " tui chẳng biết gì để giúp , bạn nhờ người khác kìa ... tui bận lắm .."

    Sắc mặt Vân thay đổi và hình như có một giọt nước rơi ra từ mắt của Vân thì phải .

    Vân đứng dậy tay quẹt giọt nước trên má và nghẹn ngào nói" Vân làm gì An mà An nói chuyện như thế , con người không có phép lịch sự à ? An quá đáng " .... Vân vội chạy ra khỏi lớp ....
    [ còn tiếp ]
     
  2. |<aty_luatynh

    |<aty_luatynh New Member

    Tham gia ngày:
    28/4/08
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Vân vốn là một cô gái nhạy cảm và rất dễ khóc !

    An vẫn bình thản mà ngồi trong lớp , trong khi Vân chạy thẳng ra lớp và xuống phòng hiệu trưởng và xin chuyển lớp ..............

    Sáng hôm sau , An vào lớp rất sớm , vẫn ngồi dưới góc bàn ấy ...... mọi người chẳng ai dám nhìn đến An , và dù An học giỏi nhưng cũng chẳng ai dám chạy lại hỏi bài An .

    reng......reng .......reng .... vào tiết rồi , cô giáo bước vào lớp ... theo sau là Vân . Với ánh mắt sắt bén V nhìn thẳng xuống An và bước thẳng xưống chỗ và ngồi ! ....

    vÂn nói " Vân chẳng tội tình gì phải chuyển lớp vì An , An hãy coi đi , coi Vân sẽ làm được gì nhé "

    Cô bé nhẹ nhàng đề cặp xuống bàn và ngồi xuống . còn An chẳng nói gì , mắt vẫn chăm chăm vào cuốn sách đang cầm [ ở trong hình như là cuốn truyện thì phải ] .......

    Vân thấy An đang đọc truyện kẹp trong cuốn sách Vân vội giơ tay nói : " cô ơi , An đọc truyện "

    Cô mắng An vài câu và phạt An trực lớp hôm nay .

    Ánh mắt An nhìn Vân vô cùng tức giận , vì từ trước đến giờ chẳng ai dám nói chuyện với bằng cái giọng điệu ấy , và bây giờ còn lại méc cô nữa chứ . An vô cùng ghét Vân !.... Còn Vân thì khoái chí quay sang mĩm cười với An ! .........

    Tối An về nhà , lật lật trang nhật ký viết vội vài dòng " Vân đứa con gái không đội trời chung "

    Hôm nay , chủ nhật An được nghỉ và nằm ở nhà ! .... tự nhiên điện thoại reng lên và mẹ kiu An , " An điện thoại của con "

    An giật mình và nghĩ ..." ai thế ? có cho ai số đt bao giờ đâu ? "

    " alo , ai đấy ? trả lời mau " An nói

    " này này , nói chuyện gì kì cục thế kia , con người gì mà lạnh như đá thế ? "

    " ai thế , nói mau , ko tui cúp " An

    " ấy , đừng cúp , tui Vân đây , tui gọi qua hỏi bài , An học giỏi lắm , chỉ Vân bài Toán này "

    " Rãnh hả ? giờ tui bận , cứ hỏi thằng Tuấn , nó cũng giỏi đi mà hỏi nó "

    " Vân không thích , An ngồi gần Vân , dễ chỉ hơn , nếu An không chỉ , Vân gọi điện làm phiền An hoài "

    " rắc rối thế , thôi được , sáng mai tui vào trường chỉ cho , đừng có mà phiền tui nữa ! "

    " không , Vân muốn qua nha An ngay bây giờ , vì gấp mà , ngày mai nộp bài cô rồi , sáng mai chỉ Vân sao kịp ...... "

    An sửng sốt " hả .......... cái gì .......... qua nhà tui ? khùng àh "

    Vân cúp mấy cái cụp .....

    An nghĩ .... " khùng à , qua nhà tui làm gì , biết nhà đâu qua , khùng " ... An thiếp ngủ ......

    Mẹ An lay nhẹ An .... " An àh .... An , có bạn kiếm con kìa "

    An giật mình dạy " ai thế mẹ ? "

    Mẹ nói : " bé Vân nào đấy , nói là con kiu nó qua nhà để chỉ nói học bài "

    An vò đầu và nói " trời ạ !!!! "

    An bước xuống cầu thang ! thì thấy Vân .... cố bé mặc 1 cái váy kết hợp với 1 áo thun màu hồng!..Tóc xõa ngang vai , kẹp 1 cái nơ trên đầu , nhìn thật dễ thương ! Nhìn thấy An và nở 1 nụ cười thật tươi .... Bỗng nhiên tim An lại đập nhanh .... An vẫn không hiểu sao mình lại thế ! ....