Đối tác - Liên kết

Đà Lạt thành phố tình yêu và hoa.

Thảo luận trong 'Thảo luận về Âm nhạc - các Fan ca sĩ' bắt đầu bởi Shop_HoaTuoi_NhaLy, 20/5/10.

  1. Shop_HoaTuoi_NhaLy

    Shop_HoaTuoi_NhaLy New Member

    Tham gia ngày:
    24/10/09
    Bài viết:
    431
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0

    http://media2.ns.gate.vn/Music/BHV/Final/BHV23_DaKhuc.mp3
    ♪Dạ Khúc♪Jasmin♪Dạ KhúcSáng tác: Quốc Bảo Trình bày: Hiền Thục

    Mùa đông đến từ khi nào, ta đâu còn nhớ… Giữa lúc con trăng còn đầy, giữa lúc đêm tỏ đơn lẻ một bóng hình, giữa lúc ta xa nhau và chữ tình mỗi người mỗi vẻ, ... nghe “Dạ Khúc” mà thấy thấm lòng những nỗi nhớ ngóng trông và cả sự khắc khoải chờ đợi trong hi vọng mong manh…

    Ôm vào lòng những nỗi nhớ và thả lên trời hi vọng là cách mà ta đã làm bao năm nay rồi, người có biết? Và dường như để thêm vào đó nỗi quạnh vắng, đêm vẫn cứ dài ra từng ngày và theo cả những mùa trăng im vắng... Có ngày nào bầu trời bình yên khoáng đạt ta dạo phố, những hàng cây và mái nhà xô nghiêng từng kỉ niệm ở góc khuất nào đó vẫn thấy… Có đêm nào trằn trọc từng giấc thì hình ảnh người cứ hiển hiện trong mơ với miệng cười xinh xắn, những cử chỉ thân thương cùng lời ân cần xiết bao... Trong khi người đi thì ta lại quá nhớ, trong những hi vọng, ước mơ người lại quá xa vời. Nói sao cho hết sự hụt hẫng. Rồi ta sẽ biết sống sao qua từng ngày đông thiếu hơi người nóng ấm, qua từng tối mùa hạ khan rạc cả những niềm vui bé nhỏ…

    Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
    Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
    Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
    Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng

    Giấc ngủ thường giật mình không trọn vẹn vì ở đâu đó trong cuộc sống thực còn nhiều khấp khểnh lo toan. Tình yêu có nhiều ước mơ xa xôi chẳng qua cũng vì còn thiếu thốn tình cảm hoặc giả như người ta muốn nhiều hơn cần. Vì chỉ khi còn cần nhau, mới thấy hết những hi sinh và chịu đựng dành cho nhau nhiều hơn điều ta muốn. Cần cả đêm trắng mới vơi được chút lòng mình mà bày tỏ, cần thêm chút ánh sáng soi lối đến với nhau sao còn nhiều tăm tối và chỉ cần một lời yêu thương đúng lúc cho sự cố gắng mệt nhoài… Người liệu có còn làm được và cho nhiều hơn thế…

    Từ lần hẹn cuối, từ độ tình yêu dần nhạt theo mỗi ngày cũng kể như từ đó những điều giản dị trao nhau chỉ còn là mong muốn. Một đôi bàn tay nắm chặt, một nụ hôn ấm áp, một phút bên nhau xua tan cái lạnh mùa đông này, ... hình như khá là mơ hồ. Đôi khi người ta cứ nghĩ phải làm những điều thật to lớn gì đó, một sự kiện đặc biệt nào đó cho nhau để thắp lửa tình yêu. Vậy nhưng có phải cứ mãi hoài lo lắng về điều ấy hay cái lạnh thấm dần vào tâm tư mà người quên dần đi chút gió hiu hiu vẫn đượm được ngọn lửa tình. Chẳng thể biết từ khi nào suy nghĩ âu lo lớn dần trong ta cũng như không thể đo đếm được nỗi e sợ chia đôi từ phía nào nhiều hơn. Ta mặc kệ, nếu có nhau chỉ trong phút giây yêu thương bên người. Vậy mà, những khi cần có nhau nhất lại làm ta chơi vơi nhất. Ở cái thời khắc mong manh giữa lời an ủi đã trở nên vô nghĩa và tiềm thức lý trí bỗng sống dậy, ta phải bật thốt lên cay đắng: “cần yêu hay cần thôi biết yêu…”

    Cần tay níu để thấy anh còn gần
    Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
    Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ
    Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu

    Đôi khi, để thừa nhận điều gì đó khi bản thân không muốn được đánh giá là dũng cảm. Nhưng để nói dũng cảm như vậy trong tình yêu, đồng nghĩa với những nỗi buồn không thể che giấu. Nhận ra nhau đã từng yêu nhiều đến vậy, đã trao nhau cả ngọt và đắng, cho đến phút cuối lại phải tách mình ra khỏi hạnh phúc đâu thể dễ dàng thế…

    "Yêu là mất trong lòng một ít" chỉ đúng khi được yêu và tình yêu đó là bền lâu. Ấy thế nhưng đã phải cô quạnh nhìn trăng xa xưa từng đêm trắng, đong đầy sự cô đơn là những nỗi nhớ không nguôi, ... tình yêu làm người ta có thể vượt qua nhiều thử thách cũng sẽ làm người ta đau đớn những vết tích khó lành. Chấp nhận nỗi đau như kiểu người vẫn nói là "ngậm cười", đơn giản vì ta cần người và cũng có thể trao người hạnh phúc, dù điều đó có phải đánh đổi về mình nỗi trống vắng khôn nguôi. Vì, ta nghĩ...

    Đã cần thế, thương thật rồi
    Vẫn như anh còn xa rất xa
    Vì đã vùi hết những ước mơ dịu ngọt
    Em thêm cần anh đến muôn lần

    Có khi nào trước lúc xa nhau mà chẳng nói một lời, người sẽ quay lại khi nhận ra ta là một phần không thể thiếu? Có lúc nào người nghĩ về ta như thể trái đất hình tròn và cuối cùng vẫn về lại mà thấy không đâu bằng nơi xưa ấy. Còn ta, vẫn mong muốn những điều giản dị sẽ dễ thành hiện thực hơn, như một lời hứa hẹn sẽ làm được thôi, như một lần nào đó giận dỗi sẽ làm hòa, như khi qua những bão giông trời đất rồi cũng lắng dịu hiền hòa...

    Thế tình nhé, xin về gần
    Nối thêm yêu thương vào với nhau
    Tình có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng
    Nối em vào anh chiếc hôn nồng

    Rồi những ngày đông buồn ảm đạm sẽ qua, ít nhất là cứ nghĩ tới mùa xuân để thấy trước ngày ấm áp. Như thể ta được nghe một ca khúc để thấy cuộc đời không quá nhàm chán với những xót xa yêu, ca từ không gồm những lời quá buồn bã, mà còn thấy trong đó những yêu thương, niềm lạc quan và cả sự hi vọng kết nối yêu thương. Nếu đang nghe "Dạ Khúc", bạn sẽ thấy tình yêu bắt đầu bằng lúc cần có nhau và kết thúc bằng một điều mong muốn trong tình yêu: "nụ hôn nồng"...

    http://media2.ns.gate.vn/Music/BHV/Final/BHV05_SangMua.mp3
    ♪Sang Mùa♪Jasmin♪Sang Mùa♪ Sáng tác: Nguyễn Quang Dũng Trình bày: Phương Thanh

    Tôi biết đến Phương Thanh từ ngày nghe ca khúc "Trống Vắng", một thời đã rất xưa cũ. Và cho tới giờ, tôi vẫn yêu thích chị không chỉ ở một giọng ca đặc biệt, mà chị còn gửi gắm những nhọc nhằn, tình cảm và thăng trầm cuộc đời vào từng lời ca khúc. Tôi yêu Phương Thanh vì cả những tâm sự, những giọt nước mắt đã từng có cả trong các liveshow... Tình cảm ấy trong tôi cứ mỗi ngày lớn dần, theo từng bài hát, từng album của chị. Và lần này là Sang mùa...

    Trong cuộc sống của mình, tôi có quá nhiều việc phải lo nghĩ, cũng như bao nhiêu con người bận rộn khác, tôi ít khi nghe những bản nhạc chậm buồn... Thoạt đầu, tôi cũng không thích Sang Mùa lắm, bởi vì tôi cần thời gian để ngẫm nghĩ, để hiểu. Ca khúc nào Phương Thanh hát cũng phải cần một khoảng lặng hiếm hoi trong quỹ thời gian chật hẹp tôi có, để lặng lẽ hòa mình vào lời ca như tỉ tê tâm sự. Cho tới một chiều Thu lãng đãng trên đường về, mưa đột nhiên ào xuống và tôi phải tạt nhanh vào quán cafe góc phố. Trong tiếng nhạc vẳng xa như níu chân người, đoạn nhạc dìu dặt và giọng thầm thì của Phương Thanh làm tôi thoáng nhớ... Một chiều mưa như hôm nay, người ta thường nói là mưa cuối hạ rất lớn, rất lâu và buồn... Trời cũng đã sang mùa thu rồi.

    Ở nơi gió gợn nhẹ vòm lá, heo may lượn vòng tầng không, âm thầm và tri kỷ qua từng năm tháng... thời gian chảy trôi qua từng mùa. Ngoài Bắc trời đã lập thu, cũng có chút se se mỗi cuối chiều lạnh và gió lộng. Chỉ những lúc chuyển mùa, tâm hồn mới tự nhiên xao động, dễ cảm và lưu luyến. Phải thế chăng mà mỗi cơn gió lùa trong góc quán cafe, lại ùa về trong tôi hình ảnh thương nhớ. Một chút phảng phất hơi cafe bay qua ô cửa, hòa vào làn mưa dai dẳng. Như cách trái tim muốn tìm quên ai đó qua từng cơn mưa rào cuốn trôi. Để rồi ký ức đẹp đẽ chỉ mỏng mảnh như làn khói xuyên suốt về hiện tại, vào trong nỗi buồn cứ mơn man. Một bên là giọt nước mắt cho "nỗi đau bên đời", mặt khác sương khói của tình yêu vẫn thăng hoa "bay lên trời"... Không muốn mình lại vùi quên trong kỷ niệm, nên tôi quay ra xe, và thử đi trong làn mưa, đi qua kỷ niệm. Ở lại phía sau, Sang Mùa vẫn thật gần...

    Đã qua đi rồi, và cơn gió đã sang mùa
    Em khóc một nỗi đau bên đời
    Những yêu thương đã bay lên trời.

    Tôi rất xúc động mỗi lần nghe một CD có tiếng hát Phương Thanh. Dù trong một album tổng hợp, thì tôi vẫn chọn bài hát của chị đầu tiên để nghe. Vì có thể lắng sâu rất lâu tôi mới cảm nhận được tình cảm chị gửi gắm qua từng tiếng hát day dứt, từng lời ca đi qua hơi thở ấm áp. Chính vì thế, với tôi, Sang Mùa không dễ nghe ngay những lần đầu tiên. Trong những hoàn cảnh đặc biệt, như trong đêm mùa đông nghe Đêm Lao Xao, ngồi đâu đó một tối ở quán cóc nghe Ngóng Chờ Nơi Ngõ Vắng, một cách rất tự nhiên lời ca bộc lộ hết nỗi niềm, buồn vui mà chỉ bằng giọng hát trầm khàn, Phương Thanh gieo vào đó chút cảm tình bằng cả sự trải nghiệm cuộc đời. Mỗi lần nghe chị hát, thời gian như một cuốn phim câm quay trở lại, mà lời ca của chị là những tiếng động trầm buồn dệt lại kỷ niệm. Trong giọng ca ấy đã thể hiện tất cả xúc cảm cả đời người, đôi khi như lời ước vọng khẩn cầu, một hi vọng xa vời, niềm vui dĩ vãng hay như sự đau thương giằng xé, ... Ai đó nói rằng, chị có tâm hồn đa đoan! Tôi chỉ có thể mỉm cười. Phải, chị đa đoan...

    Trời làm cơn mưa rơi xuống nỗi yêu thương này
    Rơi xuống dòng sông mà hôm qua đã không êm đềm
    Là từng đêm ôm gối chăn nếm đau thương riêng mình.

    Tâm hồn không cần gợi mở, bởi vì cuộc sống không cứ bằng lặng với mỗi người. Ở khía cạnh nào đó, tôi nghĩ người ca sĩ không phải cứ trải qua mọi biến cố cuộc đời mới hiểu được nỗi đau, sự cay đắng để thể hiện bài hát thật tốt. Riêng ở Phương Thanh, những tình cảm luôn dạt dào, lúc nào cũng đầy hứng khởi để kể, để truyền lửa cho người nghe qua mỗi bài hát. Và khi lời ca chỉ là một phần tâm sự, thì giọng hát thể hiện sắc thái tình cảm mãnh liệt. Tôi có thể có sở thích nghe nhạc khác với nhiều người, nhưng không ai phủ nhận sự lắng đọng mỗi người có khi nghe Phương Thanh hát. Ở ca khúc Sang Mùa này, đó là nỗi tê tái trước mỗi cơn gió đổi mùa, một tâm hồn rũ buồn chờ ngày tươi mới...

    Còn đâu đó chút yêu thương bên đời
    Ngày anh đến là cứu sinh xóa đi vết thương đã bao ngày
    Chờ trong ngày nắng mới có trái tim sang mùa
    Ngày nắng mới biết yêu thương rất cần.

    Khi trái tim yêu, tình như liều thuốc chữa lành mọi vết thương va vấp. Mọi sự khởi đầu lại tái sinh. Và chợt thấy như làn gió mang luồng không khí trong lành, tắm mát cả những muộn phiền, những vết tình trầm. Như khi trời chuyển tiết sang mùa, cỏ cây và chim muông đợi dịp rộ về ăm ắp sức sống. Trái tim yêu, một lần nữa, háo hức đợi chờ được yêu...

    Không như mỗi lần tình yêu đến đầy hương sắc và lẹ làng, rộn ràng nhịp tim. Một người bỗng ra đi, tình yêu bỗng như chậm lại, không thể đẩy sang một bên mà đi tiếp, cũng không thể bỏ lại một cách vô tình. Còn đâu đó chút yêu thương bên đời lẩn quất từng bước đi. Con đường đời còn dài, nên đâu phải một mai dễ đổi thay hình hài yêu thương. Ý chí chỉ vượt lên sống và mong đợi những hoài vọng một ngày nắng mới, như lại sống trong một mùa mới nhẹ nhàng hơn, biết quên hơn. Nhưng tâm tư thì hiểu rằng, có bao giờ trái tim sang mùa…

    Có tiếng ru rất gần, và em cần anh đó
    Tìm trong từng cơn gió em biết yêu thương đang gần
    Em muốn yêu thương thật gần

    Phương Thanh đã đối diện rất nhiều với mưa. Và nhiều khi mưa đâu phải do trời vô tình khóc thương ai đó, mà giữa dòng đời xô đẩy, sau những cơn mưa đau rát, chị lại gượng mình đứng dậy. Tôi yêu giọng hát của chị và đem theo nó như hành trang nói lên những kỷ niệm buồn cuộc đời mình. Chị cho tôi lời động viên dù chỉ qua những bài hát tha thiết và trầm lắng. Bên cạnh những mảng thẫm màu của cuộc sống, lời dịu nhẹ tâm tình của Phương Thanh dễ khiến người ta buồn nhưng sẽ nguôi ngoai. Thật giản đơn, đó là cách chị lấy được cảm tình của tôi và bao người nghe chị hát..

    Ai cũng cần một tấm lòng yêu chân thành để mỗi khi nhìn lại, không phải nói lời hối tiếc. Nhưng có khi lời hối tiếc chẳng bao giờ xảy ra, mà tâm hồn yêu vẫn nặng trĩu muộn phiền. Sang Mùa như nói lên nỗi buồn phiền ấy. Nhẹ nhàng, da diết như một làn gió chuyển mùa, như cơn mưa lất phất trong ngày nắng mới... những yêu thương không thể lụi tàn dù thời gian vô tình vụt qua. Tình cảm như cũng có lúc đứng giữa những ngày phân mùa rõ rệt, vẫn có bao ngày phải lắng dịu nỗi đau, bao ngày cho lớp lá vàng hết nhuộm lại một trời thương nhớ. Để tình yêu thưa dần tiếng lòng nấc nhẹ, mong đợi được một lần nữa được yêu thương. Và có thể, chờ mong một ngày trái tim sang mùa...
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/5/10