em mang cơn gió nghịch đời tôi trong lành thổi qua một chốc lát cớ sao tim tôi người lại giữ hạnh phúc nhè nhẹ nào có hay đông sang dường như không lạnh nữa cỏ cây nhiều khi cũng biết cười hồ thu chìm sâu vào đáy mắt ý buồn còn vương mặt sầu bi xin em đừng vương sầu mắt ấy cứ mãi sáng ngời vậy mà thôi hỡi em hãy làm cơn gió nhẹ một chút mà thôi của mình tôi