MƯA PHÙN ĐÀ LẠT THÁNG GIÊNG Như màng tơ lụa đong đưa Đẹp cơn mưa bụi kịp vừa tháng giêng Đậu trên mái tóc nhung huyền Hôn lên má thắm, nựng rèm mi cong Ngủ quên trên ngọn đồi thông Mơn man cỏ lá lộc mầm tháng giêng Xuýt xoa như đã cơn ghiền Nam thanh nữ tú triền miên dạo mùa Xanh, vàng, tím, đỏ se sua Em nghiêng ô tím, anh lùa mưa bay Đẹp thay là phút giây nầy Mưa rơi lắc thắc, tay trong tay về Lẳng lơ từng cặp song kề Phố phường Đà Lạt đẹp khoe sắc mùa Tình nồng gởi gắm giêng, hai Hòa cùng mưa bụi cho vừa nhớ thương Rằng đây là chốn Thiên Đường? Mưa phùn Đà Lạt luôn vương vấn tình Một vùng sắc thái lung linh Đi vào ký ức chuyện mình với ta TUYỀN LINH