Đối tác - Liên kết

Thấy ma ..... Ai nói trên đời này ko có ma thì vô mà đọc!

Thảo luận trong 'Xóm nhà lá' bắt đầu bởi teenboyhandsome_06, 18/8/11.

  1. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Hư thực một trường hợp “đầu thai” ở Nga

    Olga Leonicheva vẫn nhớ như in cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trong một ngày mùa hè 2 năm trước: thi thể của Dmitriy - đứa con trai đầu lòng 19 tuổi của bà - lơ lửng dưới sợi dây thường ngay ngưỡng cửa ra vào. Không một ai, kể cả bạn bè, người thân, biết nguyên nhân dẫn đến vụ tự sát. "Thằng bé đem theo bí mật xuống mồ. Nó thậm chí còn không để lại cho mẹ một lời nhắn".

    Năm 17 tuổi, Olga kết hôn và nhanh chóng sinh hạ bé trai Dmitriy. Cuộc hôn nhân đầu không trọn vẹn, hai vợ chồng ly dị nhau và cô được quyền nuôi con.

    Không lâu sau đó, cô làm đám cưới với người chồng thứ 2 và có thêm cậu con trai Vladik. Mặc dù vẫn rất yêu thương, quấn quýt mẹ nhưng chưa bao giờ, Dmitriy tỏ ra hòa hợp với cha dượng và người em cùng mẹ khác cha. Cậu bé luôn có tính khí thất thường, lúc nào cũng cô lập mình với chúng bạn.

    Tốt nghiệp trung học, chàng thanh niên gia nhập quân đội phục vụ tận miền Viễn Đông. 2 năm trong cuộc sống quân nhân hà khắc, việc thường xuyên bị đánh đập khiến cho tai trái Dmitriy bị hỏng hoàn toàn. Không chịu đựng nổi, anh chàng đào ngũ về nhà trong tâm trạng bế tắc và tuyệt vọng. Bà Olga đành phải bán chiếc xe hơi - tài sản đáng giá nhất của gia đình - để "chạy chọt" cho cậu con trở lại cuộc sống bình thường.

    Trước khi xảy ra vụ tự sát, bà Olga tuyệt nhiên không nhận thấy cậu con trai có biểu hiện gì khác lạ. Hôm đó hai vợ chồng có việc đi xa, rồi đột nhiên linh cảm mách bảo bà phải quay trở về tức tốc, nhưng rốt cuộc cũng đã quá muộn…

    Mất đi con trai, người mẹ đau khổ đã 2 lần tìm cách quyên sinh - một lần vào cái đêm sau đám tang và lần thứ 2 vào đúng hôm giỗ tròn 40 ngày.

    Cũng kể từ lúc đó, bà bắt đầu mơ những giấc mộng mị kỳ quái về Dmitriy. Họ bàn nhau về "ngày trở lại" và Dmitriy hứa với mẹ rằng, 2 năm nữa cậu nhất định sẽ tái sinh. Dmitriy cũng nói thêm: lần này, cậu sẽ là con gái.

    Quả thật 1 năm sau, bà Olga mang thai bất chấp tuổi 40 muộn mằn. Biết tin, họ hàng người thân, kể cả ông chồng cũng thuyết phục bà bỏ đi đứa bé. Olga khăng khăng không chịu, bà tin rằng, đây là cách duy nhất có thể đưa cậu con trai đầu lòng trở về.

    Bác sĩ khoa nhi chẩn đoán bé gái sẽ chào đời ngày 15 tháng 1, nhưng người mẹ thì quả quyết bà sẽ sinh vào đúng ngày 26 tháng 1 - ngày sinh nhật của Dmitriy, và thực tế chứng minh đúng như lời tiên đoán.

    Thêm một trùng hợp kỳ lạ, bà đỡ cho bé Kseniya hôm ấy cũng chính là người 21 năm trước đã đón Dmitriy chào đời. Điều này càng khiến bà Olga tin tưởng rằng linh cảm của mình là đúng.

    Ca sinh nở không gặp nhiều trở ngại, mẹ tròn con vuông. Mặc dù bé Kseniya không mang điểm nào giống Dmitriy đặc biệt, bà Olga vẫn khẳng định có bóng dáng của Dmitriy qua đôi mắt của cô con gái.
     
  2. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Lại một trường hợp đầu thai ở Anh



    Bé Cameron Macaulay. .Cameron cũng luôn miệng kể về người thân "cũ" của em: có cha, mẹ, các anh trai và chị gái - cả một gia đình lớn lúc nào cũng nhộn nhịp tiếng nói cười, chứ không hiu quạnh như cuộc sống hiện tại với mẹ Norma và anh trai Martin.
    "Kể từ lúc bắt đầu biết nói, Cameron đã cố gắng kể cho tôi nghe hẳn một câu chuyện về "quá khứ" trên đảo Barra" - cô Norma, 42 tuổi nhớ lại.

    "Bé phụng phịu rằng nhà bé hồi xưa có những 3 cái toilet, trong khi căn hộ Glasgow hiện giờ chỉ có mỗi cái con con. Bé kể vanh vách mọi chi tiết về các thành viên gia đình: bố Shane Robertson đã bỏ mạng vì "không quan sát cẩn thận 2 bên" - tôi đoán ông ấy chết vì tai nạn ôtô, mặc dù Cameron không bao giờ nói thế; còn mẹ bé có mái tóc màu hạt dẻ dài ngang hông, rất hay nhoẻn miệng cười...".

    Lần nào nhớ lại thằng bé cũng khóc đỏ hai mắt, rồi nằng nặc đòi tôi đưa trở về Đảo Barra để cho bố mẹ biết bé còn sống khỏe mạnh như thế nào".

    "Ban đầu người trong nhà ai cũng nghi Cameron bịa chuyện, họ còn khen thằng bé có trí tưởng tượng phong phú bất ngờ. Tuy nhiên sự việc trở nên nghiêm trọng khi càng lớn bé càng tỏ ra ủ rũ và sầu thảm, chẳng thể làm cách nào giúp an ủi nguôi ngoai.

    Các cô giáo trường mầm non cũng tỏ ra ái ngại khi nhìn chú bé con lúc nào cũng lưng tròng nước mắt. Ngay cả lúc chơi đùa, bé cũng nhớ hồi trước đã cút bắt với các chị gái trên bãi đá ven biển ra sao...".

    Gia đình Macaulay không dư dả tài chính cho lắm, bởi một mình mẹ Norma phải làm việc để nuôi nấng hai anh em Martin và Cameron. Do đó mãi đến tháng Hai đầu năm 2006, ước nguyện về Đảo Barra của cậu bé "có-kiếp-trước" mới thành hiện thực nhờ sự tài trợ của một kênh truyền hình.

    Đi cùng chúng tôi có Tiến sĩ Jim Tucker đến từ Virginia. Được biết ông đã nghiên cứu khá nhiều trường hợp "tái sinh" ở trẻ nhỏ như kiểu Cameron.

    Đặt chân lên vịnh Cockleshell, việc đầu tiên 3 mẹ con cùng làm là tức tốc dò hỏi tung tích Robertson và "ngôi nhà trắng bên bờ biển"

    "Chúng tôi lái thẳng xe về phía biển và ngay lập tức Cameron nhảy chồm lên khi phát hiện ra căn nhà. Theo thông tin từ cơ quan quản lý địa phương, chủ nhà trước đây đúng là mang họ Robertson, tuy nhiên sau khi ông này chết thì mọi người trong gia đình cũng bỏ đi cả".

    Quả thật, ngôi nhà có 3 toilet, cửa sổ phòng ngủ nhìn ra đường cất cánh sân bay, và sau vườn thì có 1 cánh cửa bí mật gần như không ai biết - đó là những điều trước đây Cameron luôn hào hứng kể cho tôi. Duy chỉ có điều, mọi tung tích về gia đình người chủ cũ dường như đã bị xóa sạch.

    Trở về Glasgow, Cameron đã lấy lại bình tĩnh hơn. Bé không kể về Barra nhiều như trước nữa, và dường như cũng an tâm hơn vì không ai còn nghi ngờ bé bịa chuyện.

    "Cameron chưa bao giờ kể chuyện vì sao bé đã rời bỏ "kiếp trước". Nhưng có 1 lần tôi nghe bé nói chuyện với đứa bạn "đừng sợ chết, bởi chết xong thì vẫn có cơ hội quay về".

    "Khi tôi hỏi: Con đã đến với mẹ như thế nào, Cameron đã trả lời không chút ngần ngại: Con thấy mình rơi tõm vào trong bụng mẹ thôi. Vậy kiếp trước con tên là gì? Cameron mẹ ạ. Con vẫn là Cameron".

    Bí ẩn của khoa học một trong những trường hợp mắc chứng hôn thụy, cho đến nay vẫn là bí ẩn đối với khoa học.
    Những người bị chứng hôn thụy có thể ngủ hàng tháng trời, thậm chí vài chục năm. Trong thời gian đó, cơ thể họ hầu như không có sự thay đổi. Sau khi tỉnh giấc, quá trình trao dổi chất được tăng tốc khiến cho cơ thể lớn nhanh trông thấy, y như trong truyện cổ tích.

    Ở một số bệnh nhân còn xuất hiện nhiều khả năng kỳ lạ mà trước khi hôn mê họ chưa hề có. Nazira Rustemova là một trường hợp điển hình.

    Lúc mới sinh, Nazira là một cô bé khỏe mạnh, cơ thể phát triển bình thường. Gần đến sinh nhật lần thứ 4, đột nhiên cô bé bị đau đầu dữ dội, không thuốc nào làm giảm được. Sau mỗi cơn đau, cô bé lại lịm đi. Một buổi sáng, khi vào đánh thức con, cha mẹ Nazira thấy cô bé nằm bất động trên giường. Các bác sĩ khẳng định em đã chết mà không rõ nguyên nhân.

    Sau khi mai táng cho Nazira, ông và bố cô bé nằm mơ thấy có người bảo rằng Nazira chưa chết mà đã bị chôn sống. Người cha trở lại nghĩa địa, lật ván áo quan lên để kiểm tra. Ông sửng sốt nhận thấy xác con gái đã nằm sát vào một góc chứ không ở vị trí chính giữa như lúc hạ huyệt. Lớp vải liệm quấn quanh cô bé bị nhàu và đôi chỗ có vết cào xước. Ông vội vàng bế con về nhà.

    Hai tuần liền, gia đình Nazira tìm mọi cách để đánh thức cô bé nhưng vô hiệu. Được tin, Bộ Y tế Liên Xô đã chuyển Nazira lên Moscow để nghiên cứu. Cô bé được đặt trong lồng kính suốt 16 năm cho đến ngày bừng tỉnh.

    "Suốt thời gian đó, tôi không hề ngồi dậy lần nào" - Nazira nhớ lại - "Mặc dù nằm bất động nhưng tôi vẫn nhận biết được mọi chuyện xảy ra xung quanh. Thậm chí có lần tôi còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đặc trưng của vùng thảo nguyên quê tôi. Một hôm, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo rất lâu. Mãi mà không có ai nhấc máy, thế là tôi quyết định đứng dậy để nói chuyện điện thoại…"

    Trong 16 năm ngủ lịm, người Nazira chỉ dài thêm 30cm, mặc dù vẫn tiếp nhận thức ăn qua hệ thống ống dẫn nối với dạ dày. Tuy nhiên, khi tỉnh lại, cơ thể cô phát triển nhanh như thổi. Chỉ trong thời gian ngắn, từ một cô bé, Nazira đã có một cơ thể phát triển như mọi cô gái 20 tuổi khác.

    Trong mấy ngày đầu, Nazira đã phục hồi khả năng khẩu ngữ, có thể giao tiếp với mọi người mà không quên từ nào. Thậm chí, cô còn nói được 4 thứ tiếng, trong đó có tiếng Latinh và tự nhấc mình khỏi mặt đất nhẹ nhàng như bay. Tuy nhiên, sau đó vài năm, những khả năng này biến mất. Nazira quên cả tiếng mẹ đẻ (Kazakstan), chỉ còn nhớ duy nhất tiếng Nga.
     
  3. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Nha Trang có nhiều thắng cảnh và cũng là nơi đi nghỉ mát của rất nhiều người VN, Những bãi biễn với cát trắng phau chạy dài hàng mấy cây số thu hút biết bao người! Đi về hướng Bắc của thành phố ta thấy nào Tháp Bà, Hòn Chồng, Bãi Dương và nhiều thắng cảnh khác! Dãy Hòn Ngang (ngay tại Đồng Đế nơi có đèo Rù Rì) tạo thành hình dáng của một cô gái nằm soãi tóc chờ đợi người yêu đã ăn sâu vào đầu người dân Nha Trang với câu thơ của một anh chàng lính nào đó ở Đồng Đế:
    "Anh đứng ngàn năm thao diễn nghỉ
    Em nằm soãi tóc đợi chờ anh !! "
    Tôi được sinh ra ở một nơi cách Thành phố Nha Trang vài chục cây số về phía Bắc _ Vạn Giả, Vạn Ninh! Đó là nơi mà tôi đã sống suốt thời niên thiếu của mình! Tôi có một chú ruột (chú Nam) và một bác dượng (chồng của chị của ba tôi) sống ở Nha Trang. Vào các dịp Tết, ba mẹ tôi cho chúng tôi về đó chơi để chúc tết bà con và ngắm cảnh phố phường trong ngày Tết!
    Hè năm 1970 tôi đậu Tú Tài 2 và thi đậu vào Đại Học Duyên Hải tại Nha Trang! Tôi rất mừng vì sẽ được học về cái mà tôi hằng yêu thích _ Hải dương học!_ Gần đến ngày nhập học, ba tôi đem tôi gửi ở nhà bác dượng tôi để cho tiện việc học hành! Ở đó thì tôi chỉ cần đạp xe đạp mất 15 phút là đến trường Đại Học thôi. Nhà dượng tôi nằm gần ngã ba của một đường nhỏ và đường lớn Phước Hải dẫn xuống chợ Phước Hải. Ba mẹ tôi nói là bác ấy mua căn nhà này với giá rẻ rề, chỉ bằng nửa trị giá thật sự của nó mà thôi !
    Nhà có ba từng, ở từng trệt thì phía trước bác mở tiệm may, phía sau làm phòng khách. Từng lầu một có 3 phòng ngủ, một cho hai vợ chồng bác, còn hai cái kia thì cho một cô con gái và hai cậu con traị Tầng hai thì chỉ có hai phòng, một cái phía trước được khóa kín, còn cái phía sau để trống. Tôi được bác cho ở căn phòng trống nàỵ Bác dượng bắt tôi hứa là không được động chạm gì cái phòng phía trước cả! Tôi nghĩ là bác ấy cất giấu các móm quí báu trong phòng này chắc! Tôi hứa ngay và rất vui mừng vì mình được tự do một mình một phòng trên một từng lầu riêng biệt nữa !
    Tuần đầu ở đó tôi phải dọn dẹp chổ ở, đi lên trường nghe hướng dẫn về qui chế và các sinh hoạt trong trường, lại phải đi thăm các phòng thí nghiệm và hải dương viện Nha Trang nên tôi mệt nhoài cả người! Tối đến là lên giường ngủ say như chết! Sau đó mọi việc đã vào nếp nang, tôi đã quen với nếp sống mới nàỵ Ngày đi học, chiều về cơm nước xong nói vài câu chuyện với hai bác rồi lên phòng học bài vở ! Chúa Nhật sau khi đi lễ về, tôi cùng mấy anh chị con bác đi xi nê hay dạo vòng vòng bờ biển! Mọi việc diễn ra êm đẹp cho đến một đêm thứ Bảy, đang nằm trên giường đọc truyện tiểu thuyết của Quỳnh Dao, tôi nghe như có tiếng nói thì thào từ phòng bên vọng sang! Tôi nghĩ chắc bác tôi lên phòng đó kiếm gì! Nhưng 15 phút sau tiếng thì thào vẫn vọng ra, tôi tò mò hé cửa nhìn xem có ai bên đó không! Cửa phòng vẫn khóa, tiếng nói vụt im! Tôi làm lạ lắm nhưng trở vào phòng đọc sách tiếp và thiếp đi lúc nào không biết nữa! Sáng hôm sau khi đi dự lễ ở nhà thờ Phước Hải về (bác dượng tôi không có đạo nên chỉ có cô tôi và các anh chị cùng với tôi đi lễ thôi!) tôi gặp riêng bác cô tôi và nói:
    _ Đêm qua cháu nghe có ai nói chuyện thì thào ở phòng kế bên, nhưng cháu ra coi thì không có ai cả!!
    _ Chắc là cháu ngủ mơ đó thôi chứ gia đình bác ở đây mấy năm nay có gì đâu! Thôi đi ăn sáng đi va nhớ đừng nghịch ngợm gì đến cái phòng bác trai dặn đó nghe chưa !
    Tuy không hài lòng lắm về câu trả lời của cô tôi, tôi vẫn vâng dạ và đi ăn sáng rồi đi chơi! Các đêm sau trong tuần chẳng xảy ra việc gì cả và tuổi trẻ dễ quên nên tôi cũng quên sự việc này! Nhưng đến đêm thứ Bảy, tôi đang nằm đọc truyện thì lại nghe tiếng xì xào bên phòng vọng qua! Tôi là thằng nổi tiếng nghịch ngợm ở nhà cho nên rất bạo! Tôi lắng nghe và khi chắc chắn là mình không nghe lầm! Tôi nhè nhẹ bò ra cửa lần sang cửa phòng bên, ghé mắt vào lổ khóa nhìn vào phòng! Trong phòng tối đen chẳng thấy gì cả ! Ngay cả tiếng thì thào lúc trước cũng im re !! Tôi về phòng và với tính lì lợm của mình tôi tự hứa là sẻ tìm ra sự thật ở căn phòng đó! Hôm sau tôi đem chuyện nói với bác trai, nhưng tôi chỉ nói quanh là cháu nghe tiếng động ở phòng bên! Chắc có ai đột nhập vào nhà muốn trộm đồ hay sao đó ! Bác tôi nạt ngang:
    _ Mấy con chuột nhắt đó chứ ai mà vô nhà! Nó chạy rầm rầm và cắn nhau chí choé suốt đêm! Cháu chưa quen nên khó ngủ thôi, từ từ rồi quen đi thôi! Mà nè cháu phải nhớ lời bác dặn không được phá phách gì cái phòng kế bên nghe chưa!
    _ Dạ cháu nhớ ạ ! _ Tôi trả lời nhưng trong lòng nghi ngờ là có gì bí ẩn mà các bác muốn dấu tôi đây!!!
    Tôi đợi cơ hội để tìm hiểu sự bí mật trong căn phòng kia! Khổ một nỗi là căn phòng luôn khóa kín và cái chùm chìa khóa thì bác trai luôn giữ trong người! Nhưng rồi cơ hội đã đến với tôi! Một hôm Chúa Nhật hai bác đi dự đám cưới đến khuya mới về, họ lục đục một hồi rồi đi ngủ ! Đến nửa đêm tôi xuống tầng dưới để đi tiểu, bật đèn lên tôi thấy chùm chìa khóa nằm trên bàn gần bộ sa lông! Cơ hội tốt cho tôi rồi, đi tiểu xong tôi vơ ngay chùm chìa khóa rồi nhẹ nhàng lên lại lầu hai ! Tuy mang tiếng là gan cùng mình, tôi cũng hơi run run khi đút chìa khóa vào mở cửa cái phòng! Tôi bước vào trong! Phòng trống không! Chỉ có một cái bàn thờ nhỏ với hình phóng to của một cô gái trẻ đẹp, một bát hương với đầy các chân nhang cắm trong đó! Trên tường có gắn một bóng đèn kiểu cọ, và một công tắc ở gần cửa ra vào! Trên trần có treo một quạt máy cũng còn mới, ngoài ra không có gì nữa! Tôi đứng quan sát một lúc rồi trở ra khóa phòng lại và đem chìa khóa trả về chổ cũ!! Tuy không tìm được những gì muốn thấy! Tôi cũng tạm thoả mãn với chính mình! Tôi là thằng gan lì chẳng sợ gì! Và có khi bác tôi nói đúng cũng nên, tiếng động có thể do bọn chuột gây ra cũng nên !
    Nhưng luận cứ đó chỉ đứng vững có một ngày! Đêm sau tiếng thì thào lại nổi lên! Tôi lắng tai coi có đúng là tiếng chuột không! Không, rỏ ràng là tiếng người mà! Tôi đi ra đến cửa thì tiếng nói lại im bặt! Chắc là ai muốn phá mình đây! Tôi tự nói với mình như vậy để tránh khỏi dùng đến từ MA !! Không sao, tôi chưa từng sợ ma mà! Nó có làm gì được tôi đâu chứ! Tôi vẫn đợi một cơ hội khác để tìm ra sự thật!
    Một sáng Chúa Nhật, khi đi lễ về tôi thấy chùm chìa khóa để ở trên tủ may ở nhà ngoài, chắc bác trai khi sửa soạn tiệm để quên ở đó ! Trong khi mọi người ăn sáng, tôi ra trước tuột lấy cái chìa khoá phòng rồi chạy ra tiệm làm chìa khoá gần nhà nói làm gấp cho một cái! Chỉ mười phút sau tôi đã có trong tay một cái chìa mới! Tôi trở về nhà và may thay mọi người vẫn bận bịu dưới bếp! Tôi gắn trả chiếc chìa khóa cũ vào chùm! Xong tôi thảnh thơi lên phòng mình dấu cái chìa khóa trong cái áo gối! Tôi nghĩ là mình sẽ sớm khám phá ra được điều mà mình muốn biết! Tôi dự định là phải đợi đúng vào lúc mà tiếng thì thào trổi lên thì hành động!
    Đêm đó khoảng 11:30 khuya, tôi nghe tiếng thì thào nổi lên! Nhẹ nhàng tôi bước tới cửa phòng, đút chìa khoá vào xoay nhẹ và đẩy nhẹ cánh cửa! Tay bỏ cái chìa khoá vào túi quần và bước vào! KKhông thấy ai cả! Trên bàn thờ có ba cây nhang đang cháy dở gần hết, chắc bác trai đốt hồi chiều! Tôi bước lại gần bàn thờ để nhìn rỏ hơn cái hình trên đó!
    Đang nhìn thì tôi cảm thấy có vật gì chạm vào phía sau cổ ! Với phản ứng tự nhiên tôi dùng tay hất nó ra và quay lại nhìn ! Trong bóng tối lờ mờ tôi thấy một sợi dây thừng, một đầu cột dính vào cái quạt, còn đầu kia là cái thòng lọng đang đu đưa hướng về phía tôi! Tôi nhớ rỏ là lúc bước vào tôi đâu thấy nó đâu! Thấy nó vươn về phía mình tôi lấy tay hất ra và nhanh chân phóng ra cửa! Nhưng cái thòng lọng nhanh hơn là tôi tưởng! Nó quàng vào cổ tôi từ phía sau và siết lại! Cái dây tự động rút dần lên và kéo tôi hổng khỏi sàn nhà gần nửa thước! Tôi bị nghẹt thở phải cố dùng hai tay để gở sợi dây nơi cổ ra! Vô ích nó xiết rất chặt tôi không tài nào gở ra được! Tôi nghẹt thở quá rồi! Mắt tôi bắt đầu trơn trắng lên va `tôi phải há to miệng để cố hít thở ! Trong giây phút này tôi nghĩ là sẽ bỏ mạng với cái dây này rồi! Tay tôi yếu dần và tuột dần khỏi sợi dây nơi cổ! Đột nhiên tay tôi chạm vào sợi dây "thẻ bài" có cái thánh giá bằng ngà mà tôi luôn đeo trên cổ! Ba tôi đã mua cái thánh giá này cho tôi lúc tôi chịu phép Thêm Sức, nó đã được chính Đức Giám Mục làm phép hôm đó! Tôi nhớ lại lời mẹ tôi thường nói khi nào gặp ma quỷ thì cầm thánh giá và đọc kinh "Tin Kính" thì sẽ thoát được sự hiểm nghèo! Với sức lực cuối, tôi thò tay vào ngực nắm cây thánh giá ra và dí vào sợi dây, trong đầu đọc thầm mấy câu kinh! Thật là không ngờ! Cái sợi dây tuột khỏi cổ tôi, rút lên cái quạt rồi biến mất. Tôi rớt xuống sàn đánh bịch! Tôi lồm cồm đứng dậy và chạy một mạch xuống lầu không nghĩ gì đến việc đóng cửa phòng lại!
    Bác trai nghe tiếng động và thấy đèn sáng dưới nhà bèn xuống coi! Thấy tôi ngồi hoảng hốt co ro ở góc sa lông liền hỏi:
    _ Bộ có ai té hả? Bác nghe cái rầm mà? Khuya rồi sao cháu còn chưa đi ngủ?
    _ Cháu đi tiểu bị vấp ngã ! Cháu ngồi đây một chút rồi sẽ lên ngủ !! _ Tôi nói đối bác!
    Bác trở về phòng, còn tôi vẫn ngồi co ro ở phòng khách nào dám trở lên trên đó! Rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết! Khi bác trai dậy mở cửa tiệm thấy tôi nằm co ro trên ghế bèn lay dậy!
    _ Bộ cháu ngủ ở đây suốt đêm à?!?
    Tôi chưa kịp trả lời thì mặt bác tôi chợt biến sắc! Bác lượm cái chià khoá nằm trên sàn _ Nó đã rớt xuống đó khi tôi ngủ quên! _ Bác gằn giọng:
    _ Cái chià khoá của phòng trên đó phải không?!?!
    _ Dạ!! _ Tôi cúi đầu lí nhí trả lờị
    Bác tôi chạy trở lên lầu! Tôi vội vàng rửa sơ mặt mày rồi quơ lấy sách dông đi học! Tôi sợ chạm mặt bác vì sự thất hứa của mình!
    Đến chiều vừa về tới nhà tôi đã thấy cái va ly của tôi được để sẳn trước cửa tiệm, và cô tôi đang đứng chờ sẳn ở đó! Thấy tôi cô nói:
    _ Cháu đoán biết được gì rồi chứ ! Cháu không thể ở đây được đâu, Cô dẫn cháu sang nhà chú Nam ở thôi!
    Thế là tôi dọn sang nhà chú Nam ở đường Trần Qúi Cáp. Chú tôi là sỹ quan huấn luyện viên trong trường Sỹ Quan Hải Quân Nha Trang. Gia đình chú cũng chỉ đủ ăn đủ mặc thôi! Nhà chú là một căn nhà gác gỗ, vợ chồng chú ở phòng dưới còn tôi và hai đứa con trai nhỏ của chú chiếm tầng gác. Tầng này tuồng luông từ trước ra sau! Nhưng không sao ! Miễn có chổ ở là tốt rồi! Nhất là tôi không phải chạm trán với "Con Ma Thần Vòng" là êm rồi! Chiều hôm sau cô tôi lại thăm, hai cô cháu ngồi nói chuyện một lúc rồi cô tôi hỏi:
    _ Đêm trước cháu vào phòng trên đó phải không?
    _ Dạ ! _ tôi trả lời rồi kể cho cô biết việc tôi suýt chết vì sợi thòng lọng trong phòng đó!
    _ Các bác đã dặn cháu rồi mà sao cháu chẳng chịu nghe lời ! Bác trai vì sự an toàn của gia đình đành phải đuổi cháu đi thôi! Để cô kể cho cháu nghe đầu đuôi câu chuyện thì cháu sẽ rỏ lý do!!
    "Năm năm trước gia đình cô từ Saigòn chuyển về đây để làm ăn, trước đó thì bác trai đã có nhờ người quen dò hỏi mua giùm nhà ở nơi thuận tiện để có thể mở tiệm may được! Họ nói có một căn nhà đang đề bán với giá rất rẻ! Bác trai vì nôn nóng nên cũng không tìm hiểu gì cho kỹ cho nên nhờ họ mua giùm! Sau đó gia đình bác dọn về ở ! Chỉ một tuần sau là cả nhà đã nghe tiếng thì thầm nói chuyện ở trên lầu hai rồi! Bác trai bèn đi hỏi dò hàng xóm mới biết ra sự thật! Căn nhà bị ma ám cả bốn năm rồi! Cô gái đầu lòng của người chủ nhà đầu tiên đã treo cổ tự vận trong căn phòng trên lầu vì ba mẹ cô ấy nhất định không bằng lòng cho cô ta lấy một anh bạn học nghèo! Và từ đó hồn cô ta chiếm cứ căn phòng đó và phá rối người trong nhà! Gia đình cô ta phải bán nhà đi chổ khác ở ! Căn nhà này đã đổi chủ mấy lần rồi! Ai ở được một thời gian cũng phải bán tháo để đi thôi! Hai bác rất sợ nhưng bao nhiêu vốn liếng đã bỏ hết vào tiền nhà rồi, có muốn đi cũng không có chổ mà ở! Đành phải liều ở lại chứ biết làm sao đây! Nhưng mà hàng đêm nó cứ rì rầm và gây ra những tiếng động dị thường trên đó! Bác trai không có đạo, nên ông ấy đi thỉnh thày cúng về để tế hồn cho nó ! Ông thày pháp và bác trai cúng bái rì rầm trên đó cả buổi mới xong! Khi thày pháp đã về bác trai mới cho mọi người biết là bác đã hứa với hồn của cô gái là sẽ dành riêng căn phòng đó cho cô ta và sẽ cúng bái nhang đèn cho cô ấy, chỉ xin cô ấy đừng phá gia đình! Từ đó cô ta không phá gì nữa! Không biết bác trai kiếm đâu ra cái hình của cô ta và đem phóng to ra rồi để trên bàn thờ trên ấy ! Chỉ có mình bác trai là ngày ngày lên nhang đèn trên đó chứ trong gia đình chẳng một ai dám bước lên lầu hai cả ! Vì cháu là con cháu trong nhà nên hai bác cho cháu ở phòng kế bên, nghĩ là chắc cô ta cũng để yên cho cháu! Nào ngờ vì tính tò mò mà cháu gây ra đại sự! Hôm qua bác trai phải lên trên đó xin lỗi và hứa là đuổi cháu đi để cô ấy vừa lòng!! Cháu cũng đừng trách bác trai nhé!"
    Từ đó về sau mỗi khi có dịp tới thăm gia đình cô tôi, tôi chỉ dám lảng vảng ở nhà dưới mà thôi và không bao giờ dám ngủ lại đêm cả ! Cho đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng về cái đêm hôm đó tôi vẫn cảm thấy rờn rợn cả người !!
    Chú thích:
    Viết theo lời kể của một người quen hiện sống tại MA, USA
     
  4. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Có 1 anh chàng đang đi trên đường thì có 1 cô gái gọi - A ơi. e nhờ chút - Chuyện gì vậy em? - Anh cho em đi nhờ 1 đoạn được không, đường hôm nay vắng quá, em đứng đây cả buổi mà không bắt được xe - Chàng trai thấy thân gái 1 mình nên chở cô gái về nhà - Về đến nhà. cô gái mời chàng trai vào chơi . cô vào bếp... - 30 phút sau không thấy cô gái ra - Chàng trai đi khắp nhà tìm cũng không thấy - Chàng lên tầng 2 thì phát hiện ra 1 điều - Trên bàn thờ là bức ảnh của cô gái. thì ra chàng trai đã chở 1 hồn ma về, nơi chàng trai gặp là nơi cô gái bị tai nạn.. - Chàng cuống cuồng định chạy xuống nhưng cánh cửa đã khóa chặt từ bao giờ. - Bất chợt cách cửa sổ mở tung đập mạnh vào tường , một luồng gió lạnh cắt da cắt thịt lùa vào rít lên từng hồi.. - Chàng vô cùng hoảng hốt , sợ hãi thì bỗng từ trong gầm giường một bàn tay con gái thò ra ngoài - "Phù . May quá cô đây rồi " - Anh chàng vội vàng kéo cánh tay ra và chết điếng người nhận ra mình đang cố kéo xác một cô gái .. Đêm lạnh lẽo , gió rít từng hồi anh chàng đang ở trong một căn phòng xa lạ với một cái xác xa lạ
     
  5. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    _ Ở một vùng ngoại ô nhỏ có người con gái tên là NHI 11 tuổi,vì cha mẹ em rất khó nên em không bao giờ được đi chơi cùng bạn bè cùng trang lứa, cũng không có bạn. Mỗi ngày NHI đi học từ nhà đến trường, trên đường đi NHI phài đi qua ngôi biệt thự cổ kính trông rất đệp nhưng có điều hơi cũ đôi chút, lâu nay không có người ở.Em thường hay ngắm nhìn nó mỗi khi đi qua, ước rằng mình sẽ được ở trong đó hoặc chỉ vào xem rồi đi ngay.
    _ Vào một buổi chiều khi tan học về, NHI thấy có người con trai trạc tuổi mình ở trong căn biệt thự đó. tưởng nhìn lầm nên em dụi mắt lần nữa và vẫn người con trai đó.
    Người con trai trong căn biệt thự gọi NHI:
    _ vào đây nhanh lên!
    NHI mừng rỡ chạy vào mà không chút do dự, khi vào bên trong căn nhà, NHI thấy nó đệp như trong mơ vậy, sau đó em chạy lên lầu mà người con trai đang đợi em trên đó.
    Tôi tên là THẠCH còn bạn: "tên con trai hỏi NHI"
    MÌnh tên là NHI: "NHI đáp"
    Và kể từ đó ngày nào NHI cũng đến chơi với người bạn mà NHI mới quen.
    một hôm, em NHI bị bệnh nặng, NHI phải ở nhà phụ mẹ chăm em, không còn đến chơi với cậu bạn đó nữa,sáu tuần sau em NHI mất. NHI buồn và cần có bạn để an ủi, nhưng khi em đến chơi thì người bạn tên THẠCH lại trách móc NHI:
    _ Đi chỗ khác chơi đi, tao không muốn mày đến chơi nữa !
    Có thể THẠCH giận vì NHI đã không đến chơi với THẠCH nên NHI quyết định đi vào trong để giải thích cho THẠCH hiểu. Nhưng khi NHI đi đến tầng cao nhất của tòa nhà thì THẠCH đã đứng đấy đợi tự bao giờ, nó nhìn NHI với cặp mắt gớm ghiếc và đầy thù hận:
    _ Đi chỗ khác ngay - THẠCH thét lớn và xua đuổi NHI đi khỏi đó.
    _ X..I..N đừng đuổi NHI đi, em mình vừa mới mất, mình cần nói chuyện với THẠCH.- Vừa khóc NHI vừa nói !
    _ Đứa con trai tên THẠCH không những không thương tiếc mà còn lạnh lùng:
    _ Tao đã có bạn khác rồi, còn giờ thì mày hãy rời khỏi đây!
    Nói xong đứa con trai đóng cửa lại và đi vào trong.
    Đứng ngoài phòng NHI nghe tiếng cười đùa từ trong vọng ra, tò mò vì muốn biết người bạn mới này là ai, nên NHI đã lennhìn vào bên trong.
    Khi nhìn vào bên trong, NHI đã sợ hãi đến độ vừa la vừa chạy một mạch về nhà. thấy con gái trong tình trạng sợ hãi tộy cùng nên đã gọi bác sĩ đến để chích cho con mình một mũi thuốc ngủ.
    Khi bác sĩ ra ngoài, ông rất bối rối, mẹ em liền hỏi ông. ông nói với bà rằng con gái bà đã nói với ông lả khi đến ngôi biệt thự tìm bạn đã thấy đứa em trai vừa mới mất đang ở đó chơi với bạn của mình.
    _ Không lý nào! - Mẹ của NHI nói - trong nhà đó chỉ có một thằng con trai tên là THẠCH 11 tuổi đã chết cách đây 100 năm rồi mà, sau đó cũng không còn ai đến đó nữa!
     
  6. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    năm lớp 9 vừa rồi vào ngày nhà giáo việt nam 20/11, buổi sáng thì mọi việc vẫn diễn ra bình thường , nhưng đến buổi trưa khi mọi hs và giáo viên trong trường đã về hết thì co' 1 chú nhân viên đang thay bình nước cho mỗi lớp (trường tớ cho hs uống nước bình ,hết thì có nhân viên thay bình nước khác) khi bước vào lớp tớ thì chú í rất ngạc nhiên vì thấy một bạn hs nữ đang ngồi trong lớp(rõ ràng là hs về hết rùi ) .Thế là chú ấy mới hỏi :
    _sao giờ này kon chưa về , rồi quay sang đặt bình nước lên bục giảng.Xong chu' i' nói tiếp :thui trễ rồi kon về đi, thì bất ngờ kon nhỏ đó đứng cạnh chú í từ khi nào gòi còn nhe răng cười nữa nhưng lại không thấy mắt mũi nó đâu chỉ thấy nó nhe răng cười thui.
    Chú ấy hoảng hồn chạy ra khỏi lớp hum sau xin nghỉ việc lun
    Theo tụi trong lớp điều tra thì hình như kon nhỏ đó lúc trước cũng học lớp tớ nhưng khi đi chơi thác Giang Điền với trường thì gặp tai nạn
    Có thể 20/11 nó về để thăm trường đấy
    Vài tháng sau lại có đứa nhảy lầu
     
  7. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    cống hiến nhiêu đây thôi.mệt quá...
     
  8. nhatrangquevo

    nhatrangquevo New Member

    Tham gia ngày:
    25/9/09
    Bài viết:
    273
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    đang nằm ngủ ngon 2h đêm thức dậy tự nhiên thấy ma maaaaaaaaaaaa nhìn kỹ lại không phải con vợ mình
     
  9. minhhuy876

    minhhuy876 Member

    Tham gia ngày:
    27/5/11
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    7
    Điểm thành tích:
    18
    HAizzz...k co j phải sợ cả bác ơi...trong đầu oc minh đưng nghỉ đến chiện đó...tap trung nghỉ chien bt la ks hết pac ak...minh cung mún gap nek...
     
  10. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Chuyện Hồn Ma nhập người 100% tại KTX ĐH Mỹ Thuật CN HN
    Trước tiên anh em vào đây đọc
    http://vietbao.vn/Xa-hoi/Mot-sinh-vi.../30091763/157/
    Kính thưa anh em, tôi trước giờ kô tin chuyện Linh hồn hay ma quái, nhưng có lẽ từ hôm nay tôi phải thay đổi suy nghĩ này của mình.

    Đó là năm 2003 hay 2004 gì đó (chính xác là năm 2005 lúc đó mình đang học năm 2)tại phòng 505B KTX Mỹ thuật CN xảy ra 1 vụ tự tử thương tâm, 1 cô gái SV năm 1 xinh xắn vui vẻ bỗng 1 chiều bạn bè cùng phòng phát hiện cô nằm trong chăn với con Dao cắm vào ngực, Chiếc chăn Hàn Quốc đỏ thẫm vì dính máu.

    Chiều đó khi KTX náo loạn bê xác cô gái tôi cũng chứng kiến vì hồi đó tôi ở phòng 208A và chiều đó đang ngắm gái dưới sân KTX.

    Mọi việc qua đi, Công an kết luận cô bé tự tử, vì trước đó có dấu hiệu tự tử( Trước khi chết cô tâm sự với bạn bè rằng rất buồn vì người bạn trai bỏ cô, rằng cô chỉ muốn chết thôi...)

    Thấm thoát 5 năm cho đến năm nay là năm 2010, từ ngày đó đến nay Phòng 505B hầu như không có SV nào thuê trọ. Cho đến vừa rồi, H(xin phép đc dấu tên) cùng 2 người bạn.Một phần vì KTX hết phòng chỉ còn p` 505B là không có người ở, 1 phần vì không kiếm được nhà trọ,lại vì chưa biết " sự cố" trước đây nên 3 cô quyết định thuê phòng 505B để ở và học cho gần trường.Và trùng hợp H nằm đúng chiếc giường của cô gái ngày xưa.

    Thời gian đầu tiên, H thường kể với bạn bè, đêm cô hay mơ thấy 1 cô gái người bê bết máu, bò từ hành lang vào phòng, với lên giường cô và kêu cứu.

    Mọi người lúc đầu bỏ qua, cho đến 1 hôm, H ngồi chơi với bạn ở giường, đang nói chuyện thì H bỗng nhiên lẩm bẩm, và thì thầm kêu cứu, cô tự nhận mình là cô gái đã tự tử trước đó và còn nói" CHị không phải tự tử, chị bị người ta Giết..." khi hỏi sao mà bị giết ai giết thì H lắc đầu và nổi khùng" Khó nói lắm, không nói được.."

    Sự việc nhanh chóng lan truyền, và vụ tự tử năm xưa nhanh chóng được kể lại, 2 cô ở cùng phát hoảng, nhưng H vẫn tỏ ra rất bình thản và đêm đêm luôn tự nhận mình là " người đã chết". Hoảng quá, các bạn cô đi mời thầy Cúng, thầy đến phán bảo cô yếu vía nên bị ma nhập...Thày dán bùa quanh phòng. Vừa dán bùa xong cô bé trở nên như người mất hồn, mắt đờ đi, tóc tai rối bù, và 1 mực lao vào phòng nhưng bạn bè ôm không cho H vào.

    Mình đã chứng kiến tận mắt và ngày xưa cũng biết vụ kia nên không thể không tin.Ngoài ra cũng rất nhiều SV trong KTX đều có mặt.Không thể quên ánh mắt đờ đẫn đúng kiểu" Mất hồn " của cô gái.Hiện tại phòng 505B dán đầy bùa trừ tà, sự việc vừa chiều nay xong, ai không tin có thể đến 360 Đê la Thành vào KTX xem.
     
  11. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Chuyện ma xin quá giang xảy ra không riêng gì tại một quốc gia nào. Nhiều tài liệu thu thập được từ những chứng nhân ở nhiều quốc gia khác nhau. Họ là những người đã thấy rõ hồn ma và cũng chính họ đã cho những ma đó đi một đoạn đường.
    Tại Việt Nam, không hiếm trường hợp đã xảy ra. Một vài thí cụ điển hình mà chúng tôi xin lược kể ra đây là những trường hợp hoàn toàn có thật do các nhân chứng trong cuộc kể lại.

    Ông Trùm Mày, nhà ở Nam Giao, Huế, chuyên nghề chạy xe kéo, loại xe này rất phổ biến khoảng thời gian 1939 đến 1945. Một đêm nọ, trời gần khuya, ông Trùm Mày định kéo xe về nghỉ nhưng tự nhiên thay vì kéo xe chạy về phía cầu Gia Hội để về Nam Giao (qua cầu Trường Tiền), ông ta lại kéo xe chạy theo đường Hàng Đường để về cống Kẻ Trài. Xe chạy một quảng, ông bỗng thấy một cô gái mặc bộ đồ trắng, đội nón lá vừa bước lên vừa đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho xe ngừng lại.

    Ông Trùm Mày vội vã ngừng xe, cô gái có vẻ hấp tấp vừa đi vừa chỉ về phía trước vừa nói - tiếng nói nhỏ như sợ có ai nghe: - Chở tôi về bến đò chợ Bao Vinh.

    Ông Trùm Mày cố định thần nhìn cho kỹ mặt cô gái nhưng vì tóc cô để xõa nên chẳng thấy rõ mặt mày. Điều ông làm lạ là cô gái mảnh mai quá nên nhẹ tênh, ông kéo xe mà cảm thấy như chạy xe không. Qua khỏi cống Kẻ Trài và chạy độ hai mươi phút nữa, ông nghe tiếng trống trời khuya vọng lại. Bất giác ông chạy chậm xe và ngoái cổ lại để hỏi chuyện cô gái, nhưng lạ lùng chưa, cô gái không còn nữa. Chỗ ngồi trên xe kéo trống không và yên lặng một cách dễ sợ. Ông Trùm Mày sợ quá đến nổi gai ốc toàn thân, ông cấm đầu chạy thục mạng về nhà.

    Sáng mai lại, ông đem chuyện lạ hồi hôm kể cho ông Lý Trưởng ở làng Bình An nghe. Người lão bộc trong nhà ông Lý Trưởng cho biết ở quảng đường gần cống Kẻ Trài đến bến đò Bao Vinh có một cái am nhỏ thờ cô gái bị chết trôi, trước đó độ năm năm, cô gái này bị chết nơi bến đò gần cống Kẻ Trài, xác nổi lên và tắp vào bờ, vướng vào gốc và rễ những cây sanh già cỗi nơi bến và nhiều đêm hay xuất hiện than khóc hay chận đường người qua lại để hỏi thăm, chuyện trò hoặc xin đi nhờ nếu gặp ai có phương tiện chuyên chở đi qua đó. Theo người lão bộc (ông Ngọng) thì có lần hai người kéo xe bò qua đó cũng đã gặp cô gái từ dưới bến sông (Đông Ba) đi lên xin đi nhờ một quãng đường. Khi xe đi được khoảng nửa tiếng, thì bỗng nhiên họ nghe một tiếng "Bõm" như có vật gì rơi xuống sông. Ngay lúc đó hai người đánh xe bò rởn tóc gáy vì cô gái trên xe đã biến mất tự bao giờ (lúc đó khoảng một giờ sáng).

    Ở Huế có một địa danh đặc biệt là Ô Hồ. Xóm Ô Hồ gần trường tiểu học Gia Hội (Huế). Anh Hinh trước ở làng Đại Lược sau lên thành phố Huế làm nghề đạp xích lộ Chuyện xảy ra vào mùa hè năm 1956. Ở Huế mùa hè rất nóng, anh Hinh thường đạp xe đến quá khuya mới trở về nhà. Đêm đó, theo lời anh kể hình như là đêm 13 âm lịch, trời đầy trăng sao. Lúc đó khoảng 12 giờ khuya, anh đang đạp xe đi từ từ qua khỏi trường tiểu học Gia Hội và định tới chỗ quẹo sẽ đạp xe về đường đi Mười Gian. Khi chiếc xe xích lô vừa đến ngã ba thì anh thấy một người đàn bà đứng ngay nơi chỗ quẹo và đưa tay vẫy vẫy xe anh. Anh Hinh vội vã dừng xe lại. Dưới ánh trăng, anh thấy rõ gương mặt người đàn bà, rõ đến độ anh thấy nổi bật những dấu sẹo do bệnh đậu mùa để lại trên gương mặt người đàn bà. Anh hỏi:

    - Chị về đâu?" Người đàn bà vừa trả lời vừa bước lên xe:

    - Cho tôi đến Chùa Bà.

    Khi xe sắp đến đường quẹo thì người đàn bà ra dấu ngừng xe và lấy trong ví ra hai tời giấy bạc trao cho anh Hinh rồi lầm lũi đi vào một khu vườn to lớn trồng toàn là nhãn và vải, anh Hing nhìn thấy hai tờ giấy loại 100 đồng và lấy làm lạ vì số tiền quá lớn cho một cuốc xe quá ngắn đường. Hay người đàn bà đã đưa nhầm, tưởng đó là giấy 10 đồng, nhưng 10 đồng bạc cũng vẫn lớn đối với thời đó. Vốn là người lương thiện, anh Hinh nghĩ bụng đêm quá khuya, khu vườn nhà quá rộng và sâu hun hút không tiện vào kêu cửa, chi bằng sáng mai đạp xe ngang nếu thuận tiện ghé lại xem thử ra sao. Thế rồi anh ta cất kỹ hai tờ giấy bạc loại 100 đồng vào cái bóp để trong túi áo. Trước khi đạp xe về nhà, anh còn nhìn kỹ lại địa điểm mà người đàn bà có gương mặt rỗ hoa đã bước suống xe để vào khu vườn sầm uất. Điều đáng nhớ là ngay tại chỗ đó có một cây vông đồng rất lớn.

    Sáng hôm sau, khoảng 10 giờ, anh Hinh đạp chiếc xích lô đến địa điểm hồi hôm. Anh dừng xe lại bên cạnh cây vông đồng. Khu vườn rộng âm u và yên tĩnh quá, anh đẩy xe vào vườn. Xa tít phía trong khu vườn là căn nhà xưa cổ, cửa đóng then gài. Có lẽ gia chủ đã đi vắng. Anh đẩy xe ra, quang cảnh yên lặng lạ thường, qua một giàn hoa lài rủ xuống thấp lè tè có một ngôi mộ. Ngôi mộ này được chôn trong vườn nhà. Trưa hôm đó, anh ghé lại cái quán cơm gần Ô Hồ để ăn trưa, khi mở cái bóp trả tiền anh ngạc nhiên không thấy hai tờ giấy bạc đâu cả. Tìm mãi cũng chỉ có những đồng bạc lẽ mà anh đã có từ trước. Nhưng trong ví lại có hai tờ giấy trắng dài bằng cỡ hai tờ giấy bạc.

    Anh ngẩn ngơ suy nghĩ. Bỗng nhiên một cảm giác lành lạnh chạy dọc theo đường xương sống... như có một linh tính vụt đến... anh hỏi ngay người bán quán về khu vườn nơi gốc cây vông đồng và ngôi mộ trong vườn thì người bán quán cho biết như sau:

    - Khu vườn đó là của ông Cả Đễ. Ông có một người vợ bé, bà này ở chung với bà vợ lớn và bị bà vợ lớn của ông Cả Đễ ganh ghét, hành hạ đủ điều. Cách đây hai năm, bà vợ bé bị bệnh đậu mùa, người trong nhà sợ bị lây bệnh tìm cách lánh xạ Sau đó bà vợ bé chết. Ông Cả Đễ thương tiếc vô cùng, chôn ngay trong vườn. Hiện nay trong ngôi nhà ấy chỉ có một mình ông Cả Đễ thui thủi sống qua ngày nhờ nhuận lợi thu hoạch trong vườn mà thôi. Bà vợ lớn thì đã bỏ vào Đà Nẵng lấy chồng khác. Ông Cả từ đó có vẻ tàng tàng và mất trí... " Anh Hinh nghe đến đó thì tự nhiên tay chân run rẩy, mặt mày tái mét. Lúc bấy giờ anh mới kể hết mọi sự cho người chủ quán nghe. Sau cùng người chủ quán nói:

    - Như vậy là anh đã gặp đúng người vợ bé của ông Cả Đễ rồi! Với lại gương mặt rỗ hoa thì chính là bà ấy rồi, nhưng lạy vong linh bà ấy, bà linh hiển quá, tuy rằng bà ấy trả cho anh hai tờ giấy bạc giả, nhưng theo ôn mệ (cha mẹ) tôi ngày trước thường kể thì những người đã giúp đỡ ma thường hay được phù trợ. Như anh đã có lần chở hồn ma bà vợ bé ông Cả, chắc anh cũng sẽ đắt khách cho coi... "
     
  12. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    tất cả các truyện đều được anna chọc lọc rất kỹ đó
     
  13. Thekid1998

    Thekid1998 New Member

    Tham gia ngày:
    28/5/11
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Bữa em kòn chát với ma ms ghê! Nói đúng hơn là chị của kon bạn em hojjc lớp 11 mà bị mất vì bị sốc thuốc cảm! Có quay clip nhưng sợ bán bổ người đã khuất nên đã xóa! Nếu các pác wan tâm thì em lục lại pản gốc trong đt mẹ em( lấy đt mẹ way)
     
  14. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    22h 30' đêm mưa ngày....tháng..... năm 20...
    Hôm nay, ngoài xưởng sản xuất xảy ra sự cố, mình bên kiểm tra chất lượng phải ở lại để điều tra nguyên nhân và làm báo cáo lên Giám đốc. Khi làm xong việc thì đã 22h 20' rồi, mọi người làm ca 2 đã về hết. Một mình lững thững ra lấy xe, trời thì đổ mưa mỗi lúc một nặng hạt. Đi một vòng quanh nhà xe không tìm thấy xe mình đâu. À, mình cho đứa bạn đổi xe để nó đi đón bạn ở sân bay chiều nay rồi mà. Thế là lại phải đi thêm 1 vòng nữa để tìm xe nó. Cuối cùng cũng tìm thấy, lôi được cái xe của nó ra đến cổng công ty thì cũng 22h 30' rồi. Trời mưa to quá, đứng nổ mãi mới được cái xe, chắc tại mình không quen xe. Đường giờ này vắng thật, quá giờ tan ca rồi mà. Đang đi chầm chậm qua chỗ giảm tốc thì xe chết máy, trời ơi mưa to quá, điện thoại thì hết pin. Đang lúi húi xem như thế nào thì có 1 giọng con trai vang lên tuy giọng rất hay nhưng nghe có vẻ lành lạnh.
    Em hỏng xe à? Để anh xem cho!
    Ồ, lúc đi đến đây mình có nhìn thấy ai đâu nhỉ?
    Thôi bạn xem hộ mình với!
    Ừ, lần sau em đừng đi xe người khác vào lúc muộn và mưa gió như thế này nhé! Đựơc rồi, em lên xe thử xem nào!
    Mình leo lên xe nổ máy thì được ngay, ánh đèn pha chiếu rõ khuôn mặt của người sửa xe giúp mình, anh ấy đẹp trai quá nhưng sao khuôn mặt anh nhìn xanh và lạnh lẽo thế nhỉ.
    Em cảm ơn anh nhé! Mà sao anh biết em đi xe của người khác?
    Anh cười nhìn mình, thôi em đi đi, trời còn mưa to hơn nữa đấy!
    Vâng, em chào anh nhé!
    Mình bắt đầu đi thì quên chưa hỏi anh tên là gì và sao anh lại đứng ở đấy mà không thấy xe của anh nhỉ? Định quay lại thì nhìn ngay trước mặt mình 1 vũng máu đang tan dần dưới những hạt mưa nhưng vết phấn vẽ hình người nằm vẫn còn rất rõ. Trời ơi, lúc đó tóc gáy mình dựng đứng chạy thẳng một mạch về nhà, không dám ngoái lại nhìn anh nữa.
    Các bạn có biết mình vừa gặp ai không?.
     
  15. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Lỡ đọc tên người chết – “Câu chuyện ma có thật”
    Cứ nghĩ rằng chết là cái điều đáng sợ nhất trên đời này, nhưng có lẽ, còn có những thứ đáng sợ hơn là chết, ví dụ như sự lãng quên.
    Con người ta dù có thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào mà sống trong sự lãng quên, huống chi là chết mà không ai thờ cúng. Câu chuyện dưới đây chị Trâm kể cho tôi nghe mà khiến cho tôi nổi da gà, và thề sẽ không bao giờ mắc sai lầm như cô em gái kết nghĩa của chị Trâm, Linh. Tưởng rằng chỉ có khóa chị Trâm đi tập quân sự mới bị ma trêu, quỷ ghẹo.

    Nhưng câu chuyện không chỉ dừng ở đó, mà hai năm sau, khi mà cô em gái kết nghĩa cùng trường đến lượt đi quân sự cũng đã gặp phải cái mà người đời gọi là oan hồn. Nhỏ em kết nghĩa của chị Trâm khá xinh xắn và đáng yêu, tên là Linh. Nhỏ này thì ngoan ngoãn và hiền lành lắm, chưa làm gì sai trái bao giờ, nên có lẽ cái vụ việc này cũng là cái duyên số, hay cũng có thể là một sự trùng hợp.
    Cũng như những lần hay đợt tập quân sự khác, học sinh lại được bố trí cho vào những khu nhà nghỉ tập thể để cho việc tập luyện, ăn uống, đi lại được thuận tiện hơn. Khóa của Linh được đưa xuống cùng địa điểm với đợt của chị Trâm chỉ có điều là xuống phía khác của khu đó chứ không cùng phía. Sau khi đã thu dọn đồ đạc cho vào trong phòng, tất cả học sinh phải tập trung dưới sân để nghe nội quy trong khoảng thời gian tập quân sự.
    Ngay sau khi được giải tán, Linh có rủ mấy đứa bạn mình đi dạo loanh quanh, một phần là để thăm quan, dò la địa hình, một phần là để tìm đến cái khu nhà vệ sinh mà chị Trâm đã kể. Linh cùng một vài người bạn tìm mãi nhưng cũng chả tìm được cái khu nhà vệ sinh như lời chị Trâm đã kể. Tức chí, Linh liền nhắn tin cho chị Trâm và bảo là không thấy. Đi được một lúc, bạn Linh chợt quay ra bám chặt lấy Linh, giọng run run nói:
    - Oái mày ơi, đằng… đằng trước có một ngôi mộ kìa…
    Linh nheo mắt hỏi:
    - Đâu… đâu?
    Bạn Linh chỉ tay về phía trước, Linh lôi bạn mình ra chỗ đó, thì ra là một ngôi mộ của liệt sỹ. Nhưng lạ một chỗ là trên ngôi mộ không có ảnh, không có đề quê quán, ngày sinh hay ngày mất mà chỉ có tên. Không biết vì lý do gì mà bất chợt Linh đọc tên người đó nên lời:
    - Liệt sỹ… Nam. (Xin được phép giấu tên tuổi đầy đủ ở đây với lý do kiêng kị)
    Vừa đọc dứt lời thì chợt một cơn gió lạnh thoảng qua khiến cho Linh cảm thấy nổi da gà. Linh quay qua cô bạn mình và nói:
    - Lạ quá mày nhỉ, khi không giữa vùng này lại có một ngôi mộ, mà nhìn như có vẻ không ai chăm nom.
    Bạn Linh lúc này vẫn níu lấy Linh, run cầm cập và nói:
    - Chắc có lẽ đây là mộ của liệt sĩ mà người nhà chưa biết để đến mà nhận xác về. Mà thôi mày ơi, về lại khu nhà nghỉ tập thể đi, tao cứ có cái cảm giác rờn rợn sao ý sợ quá!
    Nói rồi cô bạn của Linh kéo Linh chạy khỏi cái ngôi mộ đó. Được một lát, Linh cứ quay ra, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trước nhìn sau mãi. Thấy cử chỉ Linh kì quái như vậy, bạn Linh hỏi:
    - Con điên này, mày nhìn cái gì thế?
    Linh nói với bạn:
    - Tao thấy lạ lắm mày ạ, như kiểu có ai đang nhìn mình ý, nhưng mà quanh đây ngoài tao với mày ra làm gì còn ai.
    Lúc này con Bạn của Linh mới dựng hết cả tóc gáy lên., hai người càng bước nhanh quay về khu nhà nghỉ nơi có đông người cho đỡ sợ. Lúc vừa bước đến đằng trước khu nhà, Linh nhìn lên hành lang thì thấy có đứa bạn mình đang đứng há mồm nhìn về phía mình. Linh hỏi với lên coi coi con nhỏ bạn nó bị làm sao thì nhỏ kia không đáp lại, chỉ quay đầu đi về buồng. Lúc lên đến buồng Linh hỏi lại nó lần nữa, nhưng nhỏ này vẫn không nói gì. Tưởng rằng mọi chuyện diễn ra êm đẹp, nhưng mà Linh không thể nào vứt bỏ được cái cảm giác như có một ai đó luôn ở bên cạnh mình và nhìn mình chằm chằm. Một tối nọ, khi mà tất cả tập trung dưới sân thì chỉ có mình Linh trốn lại trên buồng để ngủ. Đang nằm, chợt có tiếng gõ cửa cồng cộc, Linh bực mình mở mắt ra nhìn thì không thấy ai, và cửa không hề khóa. Nghĩ là mình nghe nhầm, Linh lại nhắm mắt ngủ tiếp thì lại có tiếng gõ cửa. Linh bực mình khi nghĩ có đứa nào trêu, liền rình ngay lúc tiếng gõ cửa đang vang lên liền mở choàng cửa, những chả có ai. Vô cùng bực bội, Linh đứng dậy ngó đầu ra ngoài hành lang thì vẫn không thấy một bóng người, Linh băn khoăn nghĩ không lẽ là mình bị hoang tưởng. Một lúc sau, khi nhóm bạn lên lại buồng, Linh hỏi dò coi có đứa nào ở lại trêu mình không thì tụi bạn chỉ bảo là không, tất cả đều xuống dưới hết.
    Thế rồi đến một hôm, buổi đêm, lúc cả lũ đang ngủ mơ màng. Linh chợt giật mình tỉnh giấc như kiểu có một ai đó đánh thức vậy. Linh thấy thật là quái lạ, đang ngủ ngon lành mà chợt nhiên bừng tỉnh giấc. Linh liền xuống khỏi giường và đi tìm nước uống, chợt có cái cảm giác thôi thúc, Linh cầm ly nước ra ngoài hành lang đứng. Bốn bề buổi đêm chìm trong một mầu đen dày đặc, lại cộng thêm cái nơi rừng núi này nữa thì lại náo động bới tiếng côn trùng kêu rả rích. Đang đứng hóng gió, chợt Linh nhìn xa xa thấy có hình bóng một người mặc quần áo xanh, đội mũ xanh đang đứng nhìn về phía này. Linh chợt nhận ra đó là quần áo bộ đội, nhưng đang đêm sao lại có người mặc quần áo bộ đội mà đứng đó được. Chăm chú nhìn cho thật kĩ hơn, thì Linh giật nảy mình vì có cảm giác như một bàn tay ai đó đặt lên vai. Linh quay lại thì hóa ra là con bạn mình, Linh quát nó nho nhỏ:
    - Quỷ sứ, mày làm tao hết hồn!
    Nhỏ bản chỉ cười, rồi dụi mắt hỏi:
    - Mày không ngủ đi còn đứng đây làm gì vậy?
    Linh kêu là không ngủ được nên ra đây hóng gió một chút, chợt Linh quay ra tìm cái bóng lính mặc áo xanh kia thì nó đã biến mất. Nhìn quanh cũng không thấy đâu, rồi chợt như nhớ ra cái gì đó, Linh quay sang bên cạnh hỏi con bạn:
    - Này, tao hỏi thật, mấy hôm trước mày nhìn thấy cái gì mà sợ sệt thế?
    Mặt con bạn bỗng thất sắc, im lặng được một lúc rồi quay ra nói với Linh:
    - Tao nói cái này, không có ý dọa nạt mày đâu nhé… Nhưng tao nghĩ là oan hồn nó đnag theo mày đấy…
    Lần này đến lượt Linh há hốc mồm ra ngơ ngác, nhỏ bạn nói thêm:
    - Tôi hôm đó, lúc mày về đến đây. Tao đứng trên này, nhìn xuống thì thấy sau lưng mày và nhỏ kia có một bóng người bộ đội… tao nói là bóng vì nó mở mờ… mà lại chỉ có mình tao thấy, những người đứng dưới sân dường như không nhìn thấy. Tao nghĩ có lẽ đó là vong hồn của một người lính đang đi theo mày đó.
    Linh lúc này mới hơi rờn rợn, nhỏ nghĩ chả lẽ lại là anh bộ đội tên Nam đó đã theo mình về đến tận đây sao, nhưng mình có làm gì đắc tội với người ta đâu. Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì nhỏ bạn quay qua bảo Linh:
    - Thôi ngủ đi bà, mai còn dậy tập sớm. Về chuyện kia, nếu bà không làm gì tội lỗi, thì chắc là không sao đâu.
    Nói rồi nhỏ đó đi vào buồng ngủ ngủ tiếp, còn về phần Linh tuy là đã lên giường nhưng không tài nào chợp mắt được vì cái hình ảnh anh bộ đội dưới sân lúc nãy, câu chuyện nhỏ bạn kể cứ hiện lên trong đầu Linh. Cuối cùng, Linh quyết định giấu chuyện đã gặp ngôi mộ và đọc tên người đó cho nhỏ kia biết.
    Những ngày tập quân sự trôi qua từ từ, Linh thì vẫn mất ngủ liên tục. Tuy nhiên vào cái đêm trước ngày về, thì mọi chuyện lại diễn ra không em đẹp đối với Linh chút nào. Sau cái buổi liên hoạn muộn đó, mọi người về buồng cũng phải tầm 11 giờ hơn. Linh chui lên giường và hi vọng rằng sau một bữa đập phá mệt nghỉ này, mình sẽ có một giấc ngủ trọn vẹn. Đúng 12 giờ 45. Linh lại bất chợt mở mắt, xoay người khi nghĩ rằng lại một đêm nữa mất ngủ. Cứ nằm như vậy xoay qua xoay lại, mãi chưa chìm vào giấc ngủ được. Chợt có tiếng bước chân từ đâu đó vọng lại xa xăm, bịch, bịch. Linh liền nảy ra ý định nằm đếm tiếng bước chân với hy vọng là sẽ ngủ được. Vừa đếm Linh vừa nghĩ, sao giờ này mà còn có người đi đi lại lại nhỉ? Đáng lý thì phải mệt mỏi lắm sau cái buổi liên hoan chứ, chả nhẽ lại là ăn trộm? mà trộm ở đây thì có cái khỉ gì đâu mà lấy. Đếm đã được hơn một trăm bước, chợt Linh rùng mình, mãi đến giờ Linh mới nhận ra cái tiếng bước chân này hình như càng ngày càng rõ hơn, có vẻ như nó đang tiến dần tới cái buồng này. Linh nằm run lẩy bẩy khi cái tiếng đó cứ cộp, cộp, cộp, đã càng ngày càng ngày càng gần, như đã bước tới cái cửa buồng. Linh sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không còn dám nhìn. Rồi chợt cái cửa gỗ kêu lên két một tiếng dài như có ai đó chạm vào, Cả người Linh lúc này thì nổi hết da gà, đã đứng ngay ở cửa rồi. Linh không còn ngạc nhiên nữa, mọi thứ đều trùng khớp, vong hồn người bộ đội tên Nam đã đứng ở cửa rồi. Điều là Linh tự hỏi là tại sao cái lũ bạn mình, chúng nó vẫn còn ngủ được, chẳng lẽ chúng nó không nghe thấy cái gì sao? Chợt cái tiếng bước chân bắt đầu tiến vào buồng, Linh càng lúc càng kinh sợ, nằm co ro run rẩy. Rồi khi mà cái tiếng bước chân dừng lại ngay đầu giường, Linh lại càng hãi và không hiểu rồi chuyện gì sẽ sảy ra với mình. Chợt Linh cảm nhận như có một bàn tay lạnh buốt sờ vào chân mình qua tấm chăn mỏng. Quá sợ hãi, lúc này Linh mới hét lên thất thanh. Mấy đứa cùng buồng lúc này mới choàng tỉnh giấc hết. Chúng nó chạy lại lay Linh, Linh lúc này mới bật dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tim đập thình thịch. Tụi bạn xúm lại hỏi xem mơ cái gì mà la hét như vậy. Linh mới kể lại, rồi nhỏ nói thêm:
    - Tao không nghĩ là tao nằm mơ đâu, mọi việc đều rất thật …
    Rồi chợt Linh nhìn xuống chỗ cuối chân giường, nhỏ lấy tay bịt miệng kinh hãi, khi chỗ đó, còn nguyên dấu cát vàng in hình đôi giầy như có ai đã đứng từ đó. Linh chỉ cho tụi bạn coi, chúng nó cũng hết hồn vì không có đứa nào đi giầy có đế hình như cái vết cát vàng này. Rồi tất cả cùng lần ra ngoài hành lang, quả nhiên có vết cát đó từng bước từ dưới sân lên tới tận buồng. Lúc này cả hội mới thực sự sợ hãi vì không một ai hay biết gì ngoại trừ cái Linh. Cuối cùng, cái Linh cùng đành ngồi xuống mà kể cho mấy đứa bạn nghe hết toàn bộ sự việc, kể từ lúc mà nhìn thấy ngôi mộ hoang, rồi đọc tên lên, và những đêm mất ngủ như thế nào. Nhỏ bạn hôm nào nhìn thấy bóng bộ đội theo Linh lúc này mới nói:
    - Thôi chết bà rồi, có lẽ vì bà đọc tên người chết lên, mà lại đúng người không có họ hàng thân thích, nên cái vong hồn của người chết đó mới đi theo bà đấy. Còn cái việc mà đang ngủ say chợt choàng tỉnh giấc có thể hiểu là cái vong hồn đó muốn câu hồn bà qua thế giới bên kia nhưng có lẽ số bà còn quá lớn, nên nó mới thật bại và kết quả là bà choàng tỉnh giấc.
    Một nhỏ khác lên tiếng:
    - Tôi tưởng đang ngủ mà bị tỉnh giấc là do trong mơ mình bị vấp hay ngã, còn không thì tại mình ngủ không sâu giấc nên mới tỉnh đấy chứ?
    Nhỏ kia lúc này quay ra hỏi Linh:
    - Thế trong mơ bà có vấp ngã hay làm sao không?
    Linh chỉ lặng lẽ lắc đầu, nhỏ này nói tiếp:
    - Vậy thì đúng rồi, nếu đang ngủ mà bất chợt mở mắt tỉnh dậy, không rùng mình, thì chỉ có thể kết luận là bị câu hồn nhưng may mắn thất bại mà thôi. Tôi nghĩ việc bà nên làm bây giờ là mua vàng mã và hoa quả ra cái nắm mộ hôm nào mà cúng bái và xin được tha thứ vì đã gọi tên người đó. Chỉ có làm vậy thì may ra bà mới không bị vong hồn theo đuổi nữa mà thôi.
    Ngay lúc đó, Linh và hai nhỏ nữa chạy ù ra chợ cách chỗ đó 15, 20 phút để mua bằng được đồ về và mang ra chỗ ngôi mộ hôm nào. Đến nơi, Linh sởn gai ốc khi mà trên tấm bia mộ kia không còn một chữ nào, kể cả tên người chết, hay như dòng chữ ghi là thương binh liệt sĩ. Linh vội cùng mấy nhỏ bạn thắp hương và bày hoa quả ra. Linh chắp tay vào vái:
    - Con cầu mong cho linh hồn của chiến sĩ… an nghỉ, xin linh hồn tha tội cho con và nhận chút lễ mọn.
    Sau đó, Linh bắt đầu hóa vàng, nhớ cái lúc hóa vàng thì gió nổi lên khiến cho việc hóa vàng rất khó, nhưng rồi cũng xong. Quả nhiên, sau cái lần đó, Linh về nhà thì đêm nào cũng ngủ ngon không còn bị tỉnh giấc lúc nửa đêm nữa.
     
  16. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Lỡ đọc tên người chết – “Câu chuyện ma có thật”
    Cứ nghĩ rằng chết là cái điều đáng sợ nhất trên đời này, nhưng có lẽ, còn có những thứ đáng sợ hơn là chết, ví dụ như sự lãng quên.
    Con người ta dù có thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào mà sống trong sự lãng quên, huống chi là chết mà không ai thờ cúng. Câu chuyện dưới đây chị Trâm kể cho tôi nghe mà khiến cho tôi nổi da gà, và thề sẽ không bao giờ mắc sai lầm như cô em gái kết nghĩa của chị Trâm, Linh. Tưởng rằng chỉ có khóa chị Trâm đi tập quân sự mới bị ma trêu, quỷ ghẹo.

    Nhưng câu chuyện không chỉ dừng ở đó, mà hai năm sau, khi mà cô em gái kết nghĩa cùng trường đến lượt đi quân sự cũng đã gặp phải cái mà người đời gọi là oan hồn. Nhỏ em kết nghĩa của chị Trâm khá xinh xắn và đáng yêu, tên là Linh. Nhỏ này thì ngoan ngoãn và hiền lành lắm, chưa làm gì sai trái bao giờ, nên có lẽ cái vụ việc này cũng là cái duyên số, hay cũng có thể là một sự trùng hợp.
    Cũng như những lần hay đợt tập quân sự khác, học sinh lại được bố trí cho vào những khu nhà nghỉ tập thể để cho việc tập luyện, ăn uống, đi lại được thuận tiện hơn. Khóa của Linh được đưa xuống cùng địa điểm với đợt của chị Trâm chỉ có điều là xuống phía khác của khu đó chứ không cùng phía. Sau khi đã thu dọn đồ đạc cho vào trong phòng, tất cả học sinh phải tập trung dưới sân để nghe nội quy trong khoảng thời gian tập quân sự.
    Ngay sau khi được giải tán, Linh có rủ mấy đứa bạn mình đi dạo loanh quanh, một phần là để thăm quan, dò la địa hình, một phần là để tìm đến cái khu nhà vệ sinh mà chị Trâm đã kể. Linh cùng một vài người bạn tìm mãi nhưng cũng chả tìm được cái khu nhà vệ sinh như lời chị Trâm đã kể. Tức chí, Linh liền nhắn tin cho chị Trâm và bảo là không thấy. Đi được một lúc, bạn Linh chợt quay ra bám chặt lấy Linh, giọng run run nói:
    - Oái mày ơi, đằng… đằng trước có một ngôi mộ kìa…
    Linh nheo mắt hỏi:
    - Đâu… đâu?
    Bạn Linh chỉ tay về phía trước, Linh lôi bạn mình ra chỗ đó, thì ra là một ngôi mộ của liệt sỹ. Nhưng lạ một chỗ là trên ngôi mộ không có ảnh, không có đề quê quán, ngày sinh hay ngày mất mà chỉ có tên. Không biết vì lý do gì mà bất chợt Linh đọc tên người đó nên lời:
    - Liệt sỹ… Nam. (Xin được phép giấu tên tuổi đầy đủ ở đây với lý do kiêng kị)
    Vừa đọc dứt lời thì chợt một cơn gió lạnh thoảng qua khiến cho Linh cảm thấy nổi da gà. Linh quay qua cô bạn mình và nói:
    - Lạ quá mày nhỉ, khi không giữa vùng này lại có một ngôi mộ, mà nhìn như có vẻ không ai chăm nom.
    Bạn Linh lúc này vẫn níu lấy Linh, run cầm cập và nói:
    - Chắc có lẽ đây là mộ của liệt sĩ mà người nhà chưa biết để đến mà nhận xác về. Mà thôi mày ơi, về lại khu nhà nghỉ tập thể đi, tao cứ có cái cảm giác rờn rợn sao ý sợ quá!
    Nói rồi cô bạn của Linh kéo Linh chạy khỏi cái ngôi mộ đó. Được một lát, Linh cứ quay ra, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trước nhìn sau mãi. Thấy cử chỉ Linh kì quái như vậy, bạn Linh hỏi:
    - Con điên này, mày nhìn cái gì thế?
    Linh nói với bạn:
    - Tao thấy lạ lắm mày ạ, như kiểu có ai đang nhìn mình ý, nhưng mà quanh đây ngoài tao với mày ra làm gì còn ai.
    Lúc này con Bạn của Linh mới dựng hết cả tóc gáy lên., hai người càng bước nhanh quay về khu nhà nghỉ nơi có đông người cho đỡ sợ. Lúc vừa bước đến đằng trước khu nhà, Linh nhìn lên hành lang thì thấy có đứa bạn mình đang đứng há mồm nhìn về phía mình. Linh hỏi với lên coi coi con nhỏ bạn nó bị làm sao thì nhỏ kia không đáp lại, chỉ quay đầu đi về buồng. Lúc lên đến buồng Linh hỏi lại nó lần nữa, nhưng nhỏ này vẫn không nói gì. Tưởng rằng mọi chuyện diễn ra êm đẹp, nhưng mà Linh không thể nào vứt bỏ được cái cảm giác như có một ai đó luôn ở bên cạnh mình và nhìn mình chằm chằm. Một tối nọ, khi mà tất cả tập trung dưới sân thì chỉ có mình Linh trốn lại trên buồng để ngủ. Đang nằm, chợt có tiếng gõ cửa cồng cộc, Linh bực mình mở mắt ra nhìn thì không thấy ai, và cửa không hề khóa. Nghĩ là mình nghe nhầm, Linh lại nhắm mắt ngủ tiếp thì lại có tiếng gõ cửa. Linh bực mình khi nghĩ có đứa nào trêu, liền rình ngay lúc tiếng gõ cửa đang vang lên liền mở choàng cửa, những chả có ai. Vô cùng bực bội, Linh đứng dậy ngó đầu ra ngoài hành lang thì vẫn không thấy một bóng người, Linh băn khoăn nghĩ không lẽ là mình bị hoang tưởng. Một lúc sau, khi nhóm bạn lên lại buồng, Linh hỏi dò coi có đứa nào ở lại trêu mình không thì tụi bạn chỉ bảo là không, tất cả đều xuống dưới hết.
    Thế rồi đến một hôm, buổi đêm, lúc cả lũ đang ngủ mơ màng. Linh chợt giật mình tỉnh giấc như kiểu có một ai đó đánh thức vậy. Linh thấy thật là quái lạ, đang ngủ ngon lành mà chợt nhiên bừng tỉnh giấc. Linh liền xuống khỏi giường và đi tìm nước uống, chợt có cái cảm giác thôi thúc, Linh cầm ly nước ra ngoài hành lang đứng. Bốn bề buổi đêm chìm trong một mầu đen dày đặc, lại cộng thêm cái nơi rừng núi này nữa thì lại náo động bới tiếng côn trùng kêu rả rích. Đang đứng hóng gió, chợt Linh nhìn xa xa thấy có hình bóng một người mặc quần áo xanh, đội mũ xanh đang đứng nhìn về phía này. Linh chợt nhận ra đó là quần áo bộ đội, nhưng đang đêm sao lại có người mặc quần áo bộ đội mà đứng đó được. Chăm chú nhìn cho thật kĩ hơn, thì Linh giật nảy mình vì có cảm giác như một bàn tay ai đó đặt lên vai. Linh quay lại thì hóa ra là con bạn mình, Linh quát nó nho nhỏ:
    - Quỷ sứ, mày làm tao hết hồn!
    Nhỏ bản chỉ cười, rồi dụi mắt hỏi:
    - Mày không ngủ đi còn đứng đây làm gì vậy?
    Linh kêu là không ngủ được nên ra đây hóng gió một chút, chợt Linh quay ra tìm cái bóng lính mặc áo xanh kia thì nó đã biến mất. Nhìn quanh cũng không thấy đâu, rồi chợt như nhớ ra cái gì đó, Linh quay sang bên cạnh hỏi con bạn:
    - Này, tao hỏi thật, mấy hôm trước mày nhìn thấy cái gì mà sợ sệt thế?
    Mặt con bạn bỗng thất sắc, im lặng được một lúc rồi quay ra nói với Linh:
    - Tao nói cái này, không có ý dọa nạt mày đâu nhé… Nhưng tao nghĩ là oan hồn nó đnag theo mày đấy…
    Lần này đến lượt Linh há hốc mồm ra ngơ ngác, nhỏ bạn nói thêm:
    - Tôi hôm đó, lúc mày về đến đây. Tao đứng trên này, nhìn xuống thì thấy sau lưng mày và nhỏ kia có một bóng người bộ đội… tao nói là bóng vì nó mở mờ… mà lại chỉ có mình tao thấy, những người đứng dưới sân dường như không nhìn thấy. Tao nghĩ có lẽ đó là vong hồn của một người lính đang đi theo mày đó.
    Linh lúc này mới hơi rờn rợn, nhỏ nghĩ chả lẽ lại là anh bộ đội tên Nam đó đã theo mình về đến tận đây sao, nhưng mình có làm gì đắc tội với người ta đâu. Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì nhỏ bạn quay qua bảo Linh:
    - Thôi ngủ đi bà, mai còn dậy tập sớm. Về chuyện kia, nếu bà không làm gì tội lỗi, thì chắc là không sao đâu.
    Nói rồi nhỏ đó đi vào buồng ngủ ngủ tiếp, còn về phần Linh tuy là đã lên giường nhưng không tài nào chợp mắt được vì cái hình ảnh anh bộ đội dưới sân lúc nãy, câu chuyện nhỏ bạn kể cứ hiện lên trong đầu Linh. Cuối cùng, Linh quyết định giấu chuyện đã gặp ngôi mộ và đọc tên người đó cho nhỏ kia biết.
    Những ngày tập quân sự trôi qua từ từ, Linh thì vẫn mất ngủ liên tục. Tuy nhiên vào cái đêm trước ngày về, thì mọi chuyện lại diễn ra không em đẹp đối với Linh chút nào. Sau cái buổi liên hoạn muộn đó, mọi người về buồng cũng phải tầm 11 giờ hơn. Linh chui lên giường và hi vọng rằng sau một bữa đập phá mệt nghỉ này, mình sẽ có một giấc ngủ trọn vẹn. Đúng 12 giờ 45. Linh lại bất chợt mở mắt, xoay người khi nghĩ rằng lại một đêm nữa mất ngủ. Cứ nằm như vậy xoay qua xoay lại, mãi chưa chìm vào giấc ngủ được. Chợt có tiếng bước chân từ đâu đó vọng lại xa xăm, bịch, bịch. Linh liền nảy ra ý định nằm đếm tiếng bước chân với hy vọng là sẽ ngủ được. Vừa đếm Linh vừa nghĩ, sao giờ này mà còn có người đi đi lại lại nhỉ? Đáng lý thì phải mệt mỏi lắm sau cái buổi liên hoan chứ, chả nhẽ lại là ăn trộm? mà trộm ở đây thì có cái khỉ gì đâu mà lấy. Đếm đã được hơn một trăm bước, chợt Linh rùng mình, mãi đến giờ Linh mới nhận ra cái tiếng bước chân này hình như càng ngày càng rõ hơn, có vẻ như nó đang tiến dần tới cái buồng này. Linh nằm run lẩy bẩy khi cái tiếng đó cứ cộp, cộp, cộp, đã càng ngày càng ngày càng gần, như đã bước tới cái cửa buồng. Linh sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không còn dám nhìn. Rồi chợt cái cửa gỗ kêu lên két một tiếng dài như có ai đó chạm vào, Cả người Linh lúc này thì nổi hết da gà, đã đứng ngay ở cửa rồi. Linh không còn ngạc nhiên nữa, mọi thứ đều trùng khớp, vong hồn người bộ đội tên Nam đã đứng ở cửa rồi. Điều là Linh tự hỏi là tại sao cái lũ bạn mình, chúng nó vẫn còn ngủ được, chẳng lẽ chúng nó không nghe thấy cái gì sao? Chợt cái tiếng bước chân bắt đầu tiến vào buồng, Linh càng lúc càng kinh sợ, nằm co ro run rẩy. Rồi khi mà cái tiếng bước chân dừng lại ngay đầu giường, Linh lại càng hãi và không hiểu rồi chuyện gì sẽ sảy ra với mình. Chợt Linh cảm nhận như có một bàn tay lạnh buốt sờ vào chân mình qua tấm chăn mỏng. Quá sợ hãi, lúc này Linh mới hét lên thất thanh. Mấy đứa cùng buồng lúc này mới choàng tỉnh giấc hết. Chúng nó chạy lại lay Linh, Linh lúc này mới bật dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tim đập thình thịch. Tụi bạn xúm lại hỏi xem mơ cái gì mà la hét như vậy. Linh mới kể lại, rồi nhỏ nói thêm:
    - Tao không nghĩ là tao nằm mơ đâu, mọi việc đều rất thật …
    Rồi chợt Linh nhìn xuống chỗ cuối chân giường, nhỏ lấy tay bịt miệng kinh hãi, khi chỗ đó, còn nguyên dấu cát vàng in hình đôi giầy như có ai đã đứng từ đó. Linh chỉ cho tụi bạn coi, chúng nó cũng hết hồn vì không có đứa nào đi giầy có đế hình như cái vết cát vàng này. Rồi tất cả cùng lần ra ngoài hành lang, quả nhiên có vết cát đó từng bước từ dưới sân lên tới tận buồng. Lúc này cả hội mới thực sự sợ hãi vì không một ai hay biết gì ngoại trừ cái Linh. Cuối cùng, cái Linh cùng đành ngồi xuống mà kể cho mấy đứa bạn nghe hết toàn bộ sự việc, kể từ lúc mà nhìn thấy ngôi mộ hoang, rồi đọc tên lên, và những đêm mất ngủ như thế nào. Nhỏ bạn hôm nào nhìn thấy bóng bộ đội theo Linh lúc này mới nói:
    - Thôi chết bà rồi, có lẽ vì bà đọc tên người chết lên, mà lại đúng người không có họ hàng thân thích, nên cái vong hồn của người chết đó mới đi theo bà đấy. Còn cái việc mà đang ngủ say chợt choàng tỉnh giấc có thể hiểu là cái vong hồn đó muốn câu hồn bà qua thế giới bên kia nhưng có lẽ số bà còn quá lớn, nên nó mới thật bại và kết quả là bà choàng tỉnh giấc.
    Một nhỏ khác lên tiếng:
    - Tôi tưởng đang ngủ mà bị tỉnh giấc là do trong mơ mình bị vấp hay ngã, còn không thì tại mình ngủ không sâu giấc nên mới tỉnh đấy chứ?
    Nhỏ kia lúc này quay ra hỏi Linh:
    - Thế trong mơ bà có vấp ngã hay làm sao không?
    Linh chỉ lặng lẽ lắc đầu, nhỏ này nói tiếp:
    - Vậy thì đúng rồi, nếu đang ngủ mà bất chợt mở mắt tỉnh dậy, không rùng mình, thì chỉ có thể kết luận là bị câu hồn nhưng may mắn thất bại mà thôi. Tôi nghĩ việc bà nên làm bây giờ là mua vàng mã và hoa quả ra cái nắm mộ hôm nào mà cúng bái và xin được tha thứ vì đã gọi tên người đó. Chỉ có làm vậy thì may ra bà mới không bị vong hồn theo đuổi nữa mà thôi.
    Ngay lúc đó, Linh và hai nhỏ nữa chạy ù ra chợ cách chỗ đó 15, 20 phút để mua bằng được đồ về và mang ra chỗ ngôi mộ hôm nào. Đến nơi, Linh sởn gai ốc khi mà trên tấm bia mộ kia không còn một chữ nào, kể cả tên người chết, hay như dòng chữ ghi là thương binh liệt sĩ. Linh vội cùng mấy nhỏ bạn thắp hương và bày hoa quả ra. Linh chắp tay vào vái:
    - Con cầu mong cho linh hồn của chiến sĩ… an nghỉ, xin linh hồn tha tội cho con và nhận chút lễ mọn.
    Sau đó, Linh bắt đầu hóa vàng, nhớ cái lúc hóa vàng thì gió nổi lên khiến cho việc hóa vàng rất khó, nhưng rồi cũng xong. Quả nhiên, sau cái lần đó, Linh về nhà thì đêm nào cũng ngủ ngon không còn bị tỉnh giấc lúc nửa đêm nữa.
     
  17. Thekid1998

    Thekid1998 New Member

    Tham gia ngày:
    28/5/11
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Bủi tối ra wán trà sữa off đê! Vừa ún trà sữa vừa kể chuyện ma đêê....! =))
     
  18. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    hôm nào off kể truyện ma đi....
     
  19. Thekid1998

    Thekid1998 New Member

    Tham gia ngày:
    28/5/11
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Ốp! ....... Off đê! Em sợ ma vẫn thík koi phim+nghe truyện ma! =))
     
  20. anna_ho

    anna_ho New Member

    Tham gia ngày:
    21/9/10
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Câu chuyện thứ nhất :
    _ Bản thân tôi là 1 đứa hay đi chơi đêm, đúng với cái câu :" đi đêm có ngày gặp ma" nhưng mà là trong giấc mơ . Đêm đó, 23h15 , đáng lẽ tớ đang vi vu hóng gió ngòai đường nhưng ngược lại là đang nằm xem tivi ở nhà rồi lim dim ngủ lúc nào không hay. Và tôi mơ , trong giấc mơ, tôi thấy mình đi chơi về nhà khá muộn,từ đường chính muốn vào tới nhà thì phải băng qua 1 con hẻm và 1 khúc cua. Giờ đó khuya lắm, đã vậy, con hẻm này từ trước tới nay toàn dân hút chích nên khi trời tối là mọi người ai vào nhà nấy (sáng thì như cái chợ - chiều tối thì như cái chùa bà đanh). Khi quẹo qua khúc cua, còn chừng chục mét nữa là tới cổng nhà , lúc đó tôi mới cảm nhận đc như có ai đó đi sau lưng mình và quay lại, thì thấy 1 người đàn ông trung niên, mặt hơi gầy, nhìn tôi. rồi tôi tiếp tục tiến gần lại cổng nhà mình. Lúc này ở vách tường nhà đối diện, cách nhà tôi chỉ chừng chưa tới 5 mét, lại có 1 nguời thanh niên đang ngồi, mặc quần đùi áo thun trắng, đầu thì cạo trọc.
    Thấy tôi người thanh niên tiến lại gần với khuông mặt như 1 thằng nghiện và nói, tôi còn nhớ rõ nguyên văn lun nà pà kon
    _ Sư huynh ơi , đi chơi về khuya nhớ đốt cho e vài cây nhang nha.
    Tôi liền quay qua nhìn người đàn ông kia thì ông ta mới nói là :" Con đốt cho nó đi, nó phù hộ cho con đó, nó ko có quậy đâu".
    Tôi mới hỏi :" Mà đốt xong cắm nhang ở đâu bác ?"
    Ổng tiếp :"Cắm ở chậu cây trước nhà nào mà có vẽ bùa như vậy nè". Nói xong ổng lấy tay vẽ lên căn nhà đối diện mấy hình thù thấy ghê mà theo ổng là bùa.
    Cũng may là khi tôi ngủ, tánh linh rất khôn nên lùc đó miệng thì niệm phật tay thì mở cửa nhà. Vì ngay cửa nhà có thờ bàn thờ phật. 2 người kia ( sau này mẹ nói tôi mới biết là ma) thấy Phật bà Quan Thế Âm liền biến mất tiu.
    Sáng dậy tôi kể mẹ nghe liền. 2 ngày sau, theo lời của mấy người trong xóm kể thì lúc trước ông bác của người chủ củ ngôi nhà tôi đang thuê ở bị bệnh và mất. Thời gian đó, đêm nào củng vậy, cứ hễ ai mà đi chơi về đêm là ổng ngồi trên cây mận trước nhà tôi ném mận xuống hù người ta à, còn thằng đầu trọc kia là cháu trai của ổng, sau khi ổng mất đc 1 thời gian thì nó củng chết theo vì nghiện xike nặng, đã vậy còn nằm chết ngay chỗ tôi thấy nó nữa chứ.
    Nghe mẹ tôi kể xong tôi liền chạy xuống lầu và nhìn qua nhà đối diện, quả thật trên cửa nhà có dán mấy là bùa mà cái bữa hôm trước ông bác kia vẽ cho tôi thấy ( vừa đánh mấy vừa nổi da gà ).
    Thế là tối nào sau khi đốt nhang bàn thờ phật xong tôi củng đốt thêm vài cây nhang và cắm vào chậu cây ngay nhà.... Từ đó trở đi tôi ko còn thấy 1 giấc mơ nào tường tự như vậy
    Àh, căn hẻm đó có địa chỉ là "Hẻm 286 đường Cao Đạt q5"......

    Câu chuyện thứ hai
    Tôi có bà chị là vũ công của vũ đoàn Hoàng Thông.
    Ngày nảo bả củng đi diễn về khuya lắm, mà bữa đó thì khuya thấy sợ luôn, có 2h30 sáng chứ nhiu. Tôi thì có nhiệm vụ nằm chờ cửa cho bả, tại khu này hơi phức tạp, gặp bả là con gái nữa, lần trước đi về khuya bị giựt cái điện thọai rùi.
    Đang nằm đọc truyện thì nghe tiếng đôi guốc của bả ...Cọc Cọc...Cọc Cọc... là tôi ra mở cửa cho bả liền. Từ cầu thang tới nhà tôi củng đi qua khoảng 5-7 căn nhà khác vì nó nằm ở cuối lô nên ăn gian thêm đc 1 khúc lan can đằng trước.Thì còn khỏang 2 căn nữa là tới nhà, tôi mở cửa cho bả rồi vào nhà, để cửa cho bà khóa lun.
    Bả bước dzô nhà, tôi thì ko nghe tiếng kéo cửa nên hỏi sao ko chịu khóa cửa rồi ra khóa dùm bả lun
    Khúc này mới rùng rợn nà. Vừa bước ra đụng tay vào cánh cửa, thì phía trước cách tôi chừng 3 mét ngay chậu cây của nhà kế bên có 1 cái bóng em bé đen thui, cao chừng ngang hông 1 người lớn, đứng nhìn tôi chắm chắm, ko thấy mắt mũi miệng hay tay chân gì hết, chỉ 1 màu đen với đen. Lúc đó thấy nghi rồi, chì kịp đóng cửa lại rồi quay lưng đi ù dzô nhà hỏi bà chị :
    _ Hồi nãy đi về có dắt ai hay thấy ai đi chung ko ?
    Bả nói :
    _ Làm gì có .
    Lúc đó tôi hoàng hồn lại suy nghĩ, giờ này 2-3h đêm, ai mà dắt con nít ra đường,đã vậy nó đứng có 1 mình, sáng bữa sau nghe bà nhà kế bên kể, căn nhà đó hồi trước củng có mấy mẹ con chết oan, trước có đám sinh viên dọn tới ở, mà chắc củng bị đuổi nên ở ko đc lâu, tối tối, ngta hay nghe tiếng con nít khóc, giỡn, chạy ầm ầm, mà qua thì nhà đó khóa cửa trước, đâu có ai ở đâu..........
    Hix hix. nổi da gà tập 2
    _Ngôi nhà này tôi dọn về ở đc 1 tuần thì người dì ruột mất, sau đó 3 năm là tới bà ngọai tôi,tôi đặt cho nó là " Căn nhà bất hạnh"..... địa chỉ là "232 lô V Chung cư Ngô Gia Tự p2 q10"...